Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
“Ánh Văn, ngươi đây là muốn ngâm cánh hoa tắm?” Ôn Noãn nhìn giỏ hoa của nàng ấy cười hỏi.
“Không đúng, trước kia không phải ngươi thích ăn cao hoa tươi ta làm sao, vừa đúng ta rảnh rỗi không có chuyện gì tới làm cho ngươi ăn, ngươi nhìn xem tay nghề của ta có kém đi không. Chỉ có điều, ngươi phải đến làm trợ thủ giúp ta một tay.” Ánh Văn kéo tay ấm áp nói với Quân Dập Hàn đang trừng mắt nhìn: “Vương Gia, liền mang Ôn Noãn đi trước.”
Bận rộn hơn nửa canh giờ, cao hoa tươi rốt cuộc làm xong, Ánh Văn cầm một miếng bánh ngọt lên đưa cho Ôn Noãn, tràn đầy mong đợi nói: “Nếm thử một chút, xem một chút mùi vị thế nào?”
Ôn Noãn cười nhận lấy, nếm thử, khen: “Ngọt mà không ngán, vẫn ăn ngon trước sau như một.”
“Có thật không? Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Mặt Ánh Văn tràn đầy tươi cười đẩy cái đĩa xa lại gần mặt Ôn Noãn.
“Sao ngươi không ăn?”
“Ta đợi lát nữa ăn.” Đôi tay Ánh Văn nâng má cười híp mắt nhìn nàng, “Ôn Noãn, khi nào ngươi đi Minh Nguyệt các, mang ta đi đi thăm một chút có được không, ta rất tò mò Minh Nguyệt các của ngươi là cái dạng gì.”

“Được, đúng lúc hai ngày nữa ta phải về trong các xử lý chút chuyện, đến lúc đó dẫn ngươi cùng đi.”
“Ừ.” Nụ cười trong tròng mắt Ánh Văn sâu không thấy đáy.
“Ánh Văn làm cao hoa tươi, mùi vị không tệ, nếm thử một chút.” Ôn Noãn lấy trong bánh ngọt hộp ra đưa cho Quân Dập Hàn.
“Bổn vương không thích đồ ngọt.” Quân Dập Hàn nhấp một ngụm trà, không mặn không nhạt nói.
“Như vậy sao…” Ôn Noãn cầm miếng bánh ngọt đưa tới cạnh môi hắn, “Khi Ánh Văn làm ta ở bên cạnh cũng bỏ khá nhiều công sức, cố ý lựa mấy miếng tốt nhất mang tới cho Vương gia, Vương gia thật sự không nể mặt nếm thử một chút?”
“Nếu như thế, bổn Vương liền miễn cưỡng nếm thử một chút.” Quân Dập Hàn đưa miếng bánh ngọt trên tay nàng vào trong miệng.
“Vương gia, Phủ doãn Trần đại nhân có việc gấp cầu kiến.” Hộ vệ tiến lên bẩm báo.
Quân Dập Hàn nhíu nhíu mày, “Dẫn hắn đi vào.”
Ôn Noãn để đĩa xuống đang định rời đi, lại bị Quân Dập Hàn kéo trở lại, “Mới đến, lại định đi đâu?”
“Chàng có công vụ phải xử lý, ta đương nhiên tránh đi.”
“Đứng đợi bên cạnh bổn Vương, tránh khỏi lúc sau bổn Vương không biết đi đâu tìm nàng.” diee ndda fnleeq uysd doon
“Được.” Ôn Noãn nghe lời ngồi xuống, nụ cười lưu chuyển nơi đáy mắt.
“Phủ doãn phủ Trừ Châu Trần Thận tham kiến Vương gia.” Trần Thận bước nhanh chân lên trước hành lễ.

“Chuyện gì cần gặp bổn Vương?”
“Bẩm Vương gia, mấy ngày gần đây trong cảnh nội Trừ Châu xảy ra nhiều vụ án nam tử bị giết, thủ đoạn hành hung của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, các nam tử bị hại đều bị lột da chặt gân, tình trạng chết chóc thê thảm không nỡ nhìn. Hạ quan phái nha dịch cả đêm điều tra tuần tra, cũng không phát hiện được gì, nhưng số lượng người chết đang nhanh chóng tăng lên. Chuyện này sự tình liên quan trọng đại, hạ quan không dám trễ nải, vì vậy, lập tức tiến đến bẩm báo Vương gia.”
“Lột da chặt gân?” Chân mày Ôn Noãn nhíu chặt, nói khẽ với Quân Dập Hàn, “Chuyện này có thể có liên quan tới Ngọc Dao.”
“Người chết hiện tại ở nơi nào? Bổn Vương tự mình đi nhìn một chút.”
“Bẩm Vương gia, thi thể người chết hiện đều tập trung ở nghĩa trang ngoại ô.” Trần Thận vừa nghe Quân Dập Hàn định đích thân đi, tảng đá lớn đè ép trong lòng cuối cùng thả lỏng thở ra.
Trong nghĩa trang để trên trăm xác chết, bên phải để hai mươi mấy xác chết mới.
“Nàng ở ngoài chờ, ta tiến vào xem rồi báo lại cho nàng.” Ngoài cửa nghĩa trang, Quân Dập Hàn dừng bước nói với Ôn Noãn.
“Không cần, chết kiểu lột da chặt gân này, hai ngày trước ở Ngọc Nữ môn ta đây đã hai mắt nhìn thấy, nhìn nữa cũng chỉ là cơ bản như nhau, ngược lại Vương gia, cẩn thận bị kích thích, không bằng chờ ở bên ngoài .” Ôn Noãn nhướn đuôi mày, vòng qua hắn sải bước vào bên trong.
Nữ nhân không biết điều này! Đáy mắt Quân Dập Hàn tràn đầy bất đắc dĩ đi vào theo.
Trên xác chết đang đắp vải trắng được nha dịch nhanh chóng lật ra, tuy rằng những bọn nha dịch này thường xuyên tiếp xúc với tử thi, vả lại đã nhìn thấy tử thi có hình thức trừu tượng như vậy mấy lần, lại vẫn không nhịn được dạ dày sôi trào, nếu không phải Vương gia ở đây, bọn họ đã sớm gục ở góc tường ói, mặc dù trong bụng đã ói đến chỉ còn lại mật đắng.

Rách huyết nhục đánh gãy gân, lại thêm dấu vết thịt bị sợi tóc xuyên thấu cắt đứt, nếu không nhìn kỹ căn bản khó có thể phát hiện ra, đây quả nhiên là bút tích của Ngọc Dao.
“Những người chết này có thể có cùng chung đặc điểm gì?” Ôn Noãn cau mày gọi nha dịch ở bên cạnh hỏi.
“Người chết trừ đều là nam tử ra, cũng đều thân mặc đồ đỏ, trừ hai điểm này, tạm thời còn không điều tra được có chung những đặc điểm gì khác.” Nha dịch hơi nghiêng người, đưa lưng về phía tử thi trả lời.
Nam tử? Đồ đỏ?
Chẳng lẽ có nam tử mặc áo đỏ nào có thù oán với nàng ta sao? Trong lòng Ôn Noãn vừa nghĩ đến khả năng này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên Mạnh Cô Nhiễm luôn mặc áo đỏ diêm dúa lòe loẹt, chẳng lẽ là yêu nghiệt này trêu chọc Ngọc Dao thứ biến thái này…
Nàng nhanh chóng thu hồi suy nghĩ lung tung đi ra khỏi nghĩa trang, gọi nha dịch lấy giấy mực ra vẽ bức họa Ngọc Dao đưa cho phủ nha nói: “Trần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui