Sáng sớm, Sở Hoan mang theo nón che mặt nhảy vào y quán đuổi tất cả bệnh nhân đang xem bệnh chạy ra, sau đó vội vàng ngồi trước mặt đại phu đang sốt ruột cất giọng giữ bệnh nhân lại, vén tay áo lên, chìa cổ tay ra, đè thấp cổ họng thần thần bí bí lại tràn đầy khẩn trương nói: “Đại phu, ngươi xem ta có phải bị bệnh không?”
“Lão phu thấy ngươi không chỉ có bệnh, còn là bệnh thời kỳ cuối không thuốc nào chữa được. Thiện Tài, đuổi kẻ điên này ra ngoài cho ta.” Lão đại phu giận đến râu ria dựng thẳng, run run chỉ vào hắn quát lên.
Lập tức, bên cạnh có một hỏa kế túm lưng quần Sở Hoan đưa ra ngoài.
Phi, ai mà thèm, ngươi mới là một kẻ điên! Sở Hoan giận dữ bò dậy từ dưới đất, chỉnh lại nón che mặt lại xông vào một y quán khác, trong lòng uất ức nghĩ tới, nếu không phải sợ bị người phát hiện, hắn không đánh chết mấy kẻ này không thể.
“Đai phu, ngươi xem ta có phải có bệnh không?”
“Đi đi đi, kẻ điên ở đâu ra.”
Sở Hoan chạy hơn nửa thành, kết quả đều bị không chút khách khí đánh ra ngoài. Hắn ngồi trên bậc đá bên đường chống đầu buồn bực, sao ở chỗ dân gian này chẩn bệnh khó khăn như vậy, hắn chỉ muốn xác nhận mình có bệnh hay không có bệnh, vì sao các đại phu đều đuổi hắn chạy đi còn mắng hắn là một kẻ điên?
Chẳng lẽ cách ăn vận của hắn như một kẻ điên?
Hắn quay đầu nhìn tên ăn xin đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cầm đả cẩu bổng của hắn lên gõ vào cái chén bể của hắn, thân thể khẽ lại gần, nhìn chằm chằm vào tên ăn mày đang trợn mắt vì bị quấy rầy giấc ngủ nói: “Ngươi xem ta có giống kẻ điên không?”
“Kẻ điên!” Cái chân vốn “Gãy” của tên ăn xin cướp lại đả cẩu bổng trong tay hắn, nhặt chén bể lên nhanh chóng chạy mất bóng dáng.
Sở Hoan gỡ nón che đầu bằng vải lụa đen trên đầu xuống nhìn một chút, chân mày hơi nhíu thuận tay ném xuống đất, đứng dậy phủi mông một cái rồi đi tìm y quán Liễu gia, y quán nhà này có vị trí tương đối khuất, tuy biết rằng trong y quán không có những người khác, nhưng vẫn không nhịn được nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó hạ thấp giọng nói với đại phu: “Đại phu, ngươi xem ta có phải có bệnh không?” Sau khi nói xong, hắn nhớ tới cảnh tượng trước đây khi hỏi những lời này ra thì bị người ta xua đuổi, lập tức tăng thêm một câu, “Ta không phải kẻ điên.”
Lão đại phu chẩn bệnh sau bàn mặt mũi hiền lành bị lời nói của hắn chọc cho nở nụ cười, “Vị công tử này ngược lại thú vị, đến y quán khám bệnh đều là khám bệnh, lão phu sao lại bởi vì ngươi tới khám bệnh mà coi ngươi như là kẻ điên, nếu là như vậy, y quán này của lão phu phải đóng cửa rồi.”
Lão đại phu nói như vậy, trong nháy mắt mặt mày Sở Hoan hớn hở, “Ha ha, đúng vậy, chỉ có đại phu ngươi hiểu chuyện, tiểu gia…” Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng, thấy đối phương là một lão già, lại ngừng lại sửa lời nói, “Ta vừa mới chạy nửa thành xem bệnh, kết quả bọn họ đều nói ta là một kẻ điên, hừ, mỗi một kẻ đều là lang băm.”
“Phiền tiểu công tử chìa tay phải ra để lão phu kiểm tra một chút.” Lão đại phu bắt mạch trong chốc lát, chân mày nhíu lại nói với Sở Hoan.
“Tay phải? Cũng không phải cô nương sao phải kiểm tra tay phải?” Mặc dù Sở Hoan nghi ngờ nhưng vẫn theo lời chìa tay ra, hắn thấy chân mày đại phu nhíu chặt sắc mặt nặng nề, trong lòng không khỏi cực kỳ thấp thỏm hỏi, “Ta chẳng lẽ thật sự có bệnh?”
“Thân thể công tử khỏe mạnh không có bệnh chứng gì, nhưng mạch tượng này ngược lại rất kỳ dị, lão phu theo nghề thuốc mấy chục năm, cũng thấy những điều chưa từng thấy.” Lão đại phu thu tay lại nhíu mày trầm tư nói.
“Mạch tượng kỳ dị? Có ý gì?” Sở Hoan vừa nghe mình không có bệnh, cục gạnh trong lòng lập tức rơi xuống, vuốt vuốt tay áo không chút để ý thuận miệng hỏi.
“Tuy mạch tượng của công tử là mạch tượng nam tử, nhưng lại kiêm mạch tượng của nữ tử, mạch tượng của nữ tử này tương đối yếu, không cẩn thận thật khó kiểm ra, nhưng nó lại chân chân thật thật tồn tại, còn có xu thế càng lúc càng mạnh áp đảo mạch tượng nam tử.” Lão đại phu trầm ngâm châm chước nói.
“Ngươi, ngươi nói là ta sẽ từ