Kích tình như sóng to gió lớn cuối lấy Ôn Noãn từng tầng, nàng không thể nhớ rõ được trong vui thích cực độ mà thiếp đi từ lúc nào như thế nào, nhưng khi tỉnh lại, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái ngay cả áo trong cũng đã mặc vào, nghĩ đến như vậy chính là Quân Dập Hàn sau đó có giúp nàng rửa sạch thoải mái. Khóe môi nàng dâng lên nụ cười ngọt ngào, săn sóc tỉ mỉ cẩn thận như thế, hắn yêu nàng, ứng với không hề ít hơn nàng đối với hắn.
Nàng thấy hắn đưa lưng về phía nàng, quay mặt đứng bên cửa sổ, ánh sáng màu vàng nhạt như lụa mỏng dịu dàng vẩy lên người hắn, dáng người lạnh lẽo tăng thêm vài phần chung tình. Trong lòng nàng khẽ run, đứng dậy đi tới phía sau hắn, vòng tay ôm lấy hồng hắn, mặt dán lên sau lưng hắn hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”
“Trừ nghĩ tới nàng, còn có thể nghĩ cái gì?” Quân Dập Hàn xoay người ôm nàng vào trong ngực, cằm chống trên tóc trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng vuốt ve.
“Không phải ta ở ngay trong ngực chàng sao, còn có gì hay mà nghĩ?” Ôn Noãn ở trong ngực hắn vòng tay ôm thật chặt, khóe môi không kiềm chế được khẽ nhếch lên.
“Tuy nàng ở trong lòng ta, nhưng ta vẫn có ảo giác cầm không chắc.” Trong cổ họng của hắn có một tiếng than nhẹ không thể làm gì được.
“Ta, khiến cho chàng có cảm giác không an toàn?” Ôn Noãn ngửa mặt lên nhìn hắn, lại thấy mặt mày hắn từ trước đến giờ trong trẻo lạnh lùng lại chẳng biết từ khi nào vương vài vệt u sầu. Lòng không khỏi hung hăng nhéo chặt, nàng rốt cuộc đã làm những gì, mới có thể khiến cho hắn bất an như vậy? Nàng nỗ lực suy nghĩ, nhưng dù cố gắng như thế nào, trong đầu lại vẫn là một đám mây mù không thấy rõ.
“Xin lỗi.” Nàng đưa tay lên cầm mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, “Hiện giờ ta không thể nghĩ ra mình rốt cuộc đã làm gì khiến cho chàng thấy bất an như vậy, nhưng chàng nói cho ta biết có được không, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đổi.”
“Đừng nói xin lỗi.” Hắn đặt tay lên tay nàng, trượt tay nàng tới bên môi, hôn lên lòng bàn tay nàng, tròng mắt sắc đậm như mực nhìn nàng, “Trong tình cảm vốn không có tuyệt đối đúng và sai, ta chỉ muốn, chỉ muốn nàng tốt nhất sống ở bên cạnh ta, những chuyện khác đều không quan trọng.”
“Ừ.” Nàng gật đầu một cái tựa đầu vào lồng ngực hắn, nghe nhịp tim vững vàng trầm ổn của hắn, trái tim cũng buồn bực đau dữ dội, trong mắt hắn như có ngàn câu vạn lời, nhưng cuối cùng, hắn không nói gì, chỉ muốn cho nàng thật tốt, sống thật tốt ở bên cạnh hắn.
“Sao nàng lại ở cùng một chỗ với Thân Tư?” Dường như biết được cảm xúc của nàng xuống thấp, hắn nói sang chuyện khác.
“Ngày đó sau khi hái thuốc bị thương được Trại cô nương cứu, sau đó đi theo nàng tới thành Trừ Châu. Tối hôm qua nghe nàng ta nhắc tới tên chàng, trong lòng cảm thấy rất quen thuộc muốn nhanh chóng trông thấy, nên theo nàng ta lên chòi gác.” Nàng nói đến đây ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngày hôm qua ánh mắt chàng nhìn ta bén nhọn như vậy là vì sao? Này, hỏi chàng đấy, chàng cười cái gì?”
Quân Dập Hàn cúi đầu rơi xuống một nụ hôn lên môi nàng, lúc này mới cười nói: “Nghe được nàng nói chỉ vừa nghe thấy tên của ta đã vội vã muốn gặp ta, chẳng lẽ ta không nên vui vẻ sao?”
“Đắc chí.” Ôn Noãn mím môi cười lườm hắn, lại nói, “Nói mau, vì sao tối hôm qua nhìn ta bén nhọn như vậy?”
“Tối hôm qua ta nghĩ đến nàng vì hoa đỉnh mà tự đặt mình vào nguy hiểm trà trộn tới bên cạnh Thân Tư, lo lắng nàng không tự chú ý tới an nguy của bản thân, lúc đó ánh mắt mới ác liệt một chút. Thế nào, chẳng lẽ nàng còn ghi hận trong lòng, bây giờ chuẩn bị tìm ta đòi nợ rồi hả?”
“Ta nào có dễ giận như vậy.” Ôn Noãn nhìn ánh mắt mang cười của hắn, hơi mất tự nhiên quay mặt đi, “Chỉ có điều lúc ấy nhìn ánh mắt của chàng, ta còn tưởng rằng