“Thái hậu thứ tội, bọn thuộc hạ vốn đã đuổi kịp Điện hạ, nhưng ai biết Điện hạ gặp được người quen cũ, người này có võ công cao cường sâu không lường được, bọn thuộc hạ không địch nổi, nên mới khiến Điện hạ chạy mất.” Nam tử áo xám bị phế hai cánh tay nói.
Lúc này tròng mắt sắc của Mộ Dung Tịnh mới lướt qua hai tay rũ xuống của hắn, nhíu nhíu mày nói: “Sở Hoan lớn lên ở Kinh thành từ nhỏ, người tiếp xúc bên cạnh hắn ai gia cũng biết một hai, sao ai gia không biết hắn có quen biết cũ có võ công cao cường từ khi nào?”
“Bẩm Thái hậu, người này mặc một bộ đồ đỏ, khí chất quanh thân lười biếng tôn quý, không phải người thường có thể so sánh, bọn thuộc hạ nghe tứ Điện hạ gọi hắn là Mạnh đại ca.”
Người mặc bộ đồ đỏ, phong cách lười biếng tôn quý, họ Mạnh?
Mấy điều kiện như vậy kết hợp lại với nhau… Trong đầu Mộ Dung Tịnh xẹt qua chính là như lửa đầy trời dưới trời chiều, người nọ mặc áo bào đỏ xinh đẹp, dung mạo yêu mị, khi giơ tay nhấc chân có khí chất lười biếng tôn quý… Mạnh Cô Nhiễm! Quốc sư nước Tịch Nguyệt!
Mộ Dung Tịnh kinh hãi, lập tức kêu lên: “Người đâu, truyền họa sư.”
Họa sư bước nhanh tiến đến, Mộ Dung Tịnh lạnh lùng nói với người dưới điện: “Các ngươi tỉ mỉ nhớ lại dung mạo thân hình người các ngươi nhìn thấy, không được bỏ sót bất kỳ chỗ nào.” d1en d4nl 3q21y d0n
Ước chừng thời gian một khắc, họa sư giao bức vẽ cho Vương công công trình lên.
Mộ Dung Tịnh vội vàng nhận lấy bức họa mở ra, quả nhiên là hắn, Mạnh Cô Nhiễm!
“Thuốc ai gia giao cho ngươi, có cho Điện hạ ăn vào không?” Mộ Dung Tịnh đưa bức họa cho Vương công công, cạn ngụm trà hỏi.
“Bẩm Thái hậu, mấy ngày trước đã cho Điện hạ ăn vào.”
“Ừ.” Bà cực kỳ hờ hững đáp một tiếng, lại nói, “Người đâu, mang toàn bộ người trong điện xuống xử tử, ngoài ra, tru thập tộc.”
“Vương công công, đi tìm Thiên Sát đến, ai gia có chuyện giao cho hắn.” Mộ Dung Tịnh mắt điếc tai ngơ với tiếng cầu xin tha thứ trên điện.
“Báo, khởi bẩm Thái hậu, Thân Tướng quân dẫn người cầu kiến.”
“Truyền.” Khóe môi Mộ Dung Tịnh nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
“Mạt tướng tham kiến Thái hậu.”
“Thảo dân tham kiến Thái hậu.”
“Bình thân.”
“Tạ Thái hậu.”
“Thân Tư, ngươi thật can đảm, lại còn dám trở lại.” Mộ Dung Tịnh cầm tách nhẹ nhàng gạt gạt lá trà, tầm mắt rơi trên nước trả xanh biếc, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.
“Mạt tướng biết tội mình khó thoát, đặc biệt tới thỉnh tội với Thái hậu.” Trên mặt Thân Tư không hề có vẻ sợ hãi, eo ếch thẳng tắp nói, “Nhưng mạt tướng hy vọng Thái hậu có thể cho mạt tướng một cơ hội lấy công chuộc tội. Lần này mạt tướng mang đến hai người tinh thông kỳ môn trận pháp, tin tưởng có hai người bọn họ tương trợ, sẽ đánh bại Hàn Vương trong ngày một ngày hai.”
“Hả?” Mộ Dung Tịnh chau mày lên giống như hứng thú.
“Tại hạ Trại Chư Cát tham kiến Thái hậu, đây là hộ vệ của tại hạ, Cửu Phong.” Một công tử mặc áo cà sa có tướng mạo rất thanh tú đứng bên cạnh Thân Tư tiến lên mỉm cười thi lễ.
“Tại hạ Cửu Phong, tham kiến Thái hậu.” Một nam tử tóc dài dùng một đoạn gấm tùy ý thắt lên sau