Lúc sau, Quân Dập Hàn vẽ xong chân mày tốt nhất cho nàng lại tinh tế nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm mà tập trung, tập trung đến trong lòng Ôn Noãn lại mơ hồ hơi lo lắng.
“Khó coi?” Nàng ổn định tâm thần, sờ mặt soi gương đồng, lên tiếng trước phá vỡ yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông này.
“Cực tốt.” Hắn đưa tay sờ lên gương mặt da thịt nhẵn nhụi ấm áp của nàng, dung mạo dưới ngón tay này tuyệt đối không có khả năng làm giả, nhưng vì sao hắn đều cảm thấy giống như đã từng quen biết với tất cả của nàng, chỉ có gương mặt này… Xa lạ như vậy. Những hình ảnh rải rác mơ hồ càng ngày càng thường xuyên xuất hiện trong đầu hắn, cho dù hắn nhìn không rõ dung mạo nữ tử kia, nhưng theo bản năng hắn lại khẳng định gương mặt trước mắt tuyệt đối không liên quan đến nữ tử kia.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là ảo giác của hắn?
Hoặc là, đây vốn là trí nhớ đời trước của hắn về nàng? Mặc dù điều này rất hoang đường, nhưng hắn vẫn không thể không nghĩ vậy. Nếu không, giống như đã từng quen biết như vậy, đủ loại kinh nghiệm chung đụng, từ đâu mà đến?
“Đang suy nghĩ gì?” Ôn Noãn nhìn ánh mắt hắn giống như muốn xuyên thấu nàng, lòng bàn tay lại đổ ra một tầng mồ hôi lạnh thật mỏng. Hay là hắn đã phát hiện ra cái gì?
“Đang suy nghĩ, có phải chúng ta đã quen biết từ kiếp trước không?” Quân Dập Hàn nhìn khuôn mặt nàng lộ vẻ khẩn trương rất nhỏ, bờ môi dâng lên ý cười nhẹ, giọng nói dịu dàng như nước.
“Vương gia thật biết nói đùa.” Vẻ mặt Ôn Noãn hơi hòa hoãn lại.
“Nếu không phải đã từng quen biết ở kiếp trước, sao lúc đầu khi ta nhìn thấy nàng lại cảm thấy quen thuộc mà khó thể dùng lời để diễn tả được như vậy.” Hắn nhíu mày nhìn nàng, thâm tình nơi đáy mắt như biển.
“Vậy, vậy sao?” Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, gượng cười hai tiếng, “Chẳng lẽ kiếp trước chàng thiếu nợ ta, đời này ta tới đòi nợ Vương gia sao?”
“Nếu như thế…” Quân Dập Hàn khom lưng bồng nàng đi tới giường kia, “Vậy bổn Vương lấy thịt trả nợ.”
“Cái kia, không cần đâu, bản chủ nợ từ trước đến giờ hào phóng, không đòi nợ này.” Nàng bò dậy từ trên giường cười ha hả thương lượng với hắn, trong lòng suy nghĩ nắm lấy cơ hội này chạy ra ngoài, giữa ban ngày ban mặt, “Trả nợ” ở trên giường, chuyện này rất mất mặt.
“Bổn Vương đâu phải người thiếu nợ không trả.” Chân mày hắn nhếch lên nghiêng người ngồi xuống bên cạnh nàng, ngón tay giơ lên, quần áo thắt chặt của nàng không tiếng động tản ra.
“Ta không cần có được không?” Ôn Noãn khổ sở nghiêm mặt nhìn về phía hắn.
Quân Dập Hàn cười khẽ ra tiếng, “Không được.”
Dưới mông Ôn Noãn trượt đi, chuẩn bị trượt ra, kết quả chân vừa mới chạm tới mặt đất đã bị hắn giữ eo cản lại, mà còn bắt người về, để lại quần áo.
Trong trướng phù dung, thân hình quấn quýt, có lẽ do Quân Dập Hàn cực có giác ngộ thiếu nợ người, khoản nợ này, hắn còn cực kỳ ra sức.
Cái móc vàng ở đầu giường lắc lư sắc bén vang dội, tiết tấu âm thanh giường gỗ lim dồn dập rất mạnh. Đầu óc hỗn loạn của Ôn Noãn cực kỳ mơ hồ nghĩ, nếu cái giường này không đủ bền chắc nửa đường sập xuống, vậy cái mặt này thật sự ném đi được rồi.
Trả nợ tới lúc quan trọng, hắn nhịn cảm giác cả người giống như muốn nổ tung, cứng rắn ngừng lại, mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán hắn rơi lên gò má nàng, hơi thở nóng rực nặng nề phun lên bên