“Ngươi tiểu tử này trái lại thật sự có thể bấu víu quan hệ.” Mạnh Cô Nhiễm đưa tay vuốt đầu hắn, chỉ cảm thấy cảm giác này quả thật không tệ, khó trách mấy ngày nay nhớ nhung đầu của hắn, quả nhiên cảm giác tay rất tốt.
“Không cho vô lễ với công tử.” Nam tử áo xám gầm lên, ngay sau đó giọng nói mềm nhũn cung kính nói với Sở Hoan, “Lão phu nhân cực kỳ nhớ nhung công tử, kính xin công tử theo bọn thuộc hạ trở về, để an ủi lòng nhớ nhung của phu nhân.”
“Các ngươi là hái hoa tặc, gia tuyệt đối không đi theo các ngươi.” Sở Hoan trực tiếp núp sau lưng Mạnh Cô Nhiễm.
“Dám hô to gọi nhỏ trước mặt bổn tọa, ngươi chính là người đầu tiên.” Tròng mắt mạnh Cô Nhiễm thưởng thức ly rượu bằng bạch ngọc trên tay, bờ môi thoáng hiện lên ý cười lạnh, “Thừa dịp hiện giờ tâm tình bổn tọa tốt, nếu như các ngươi tự phế hai cánh tay, bổn tọa sẽ lưu lại cho ngươi một mạng, những người khác cũng đều bỏ qua cho, nếu ngươi không nghe lệnh…” Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, ly rượu bằng bạch ngọc trong nháy mắt hóa thành bột phấn chảy từ đầu ngón tay hắn xuống, “Bổn tọa, không chừa một mống.”
“Giọng điệu thật cuồng vọng, tại hạ cũng muốn lãnh giáo một chút võ công của các hạ.” Nam tử áo xám dứt lời phi thân lên.
Mạnh Cô Nhiễm nhìn bóng dáng của hắn như nhìn một con kiến hôi, chỉ nhón tay khẽ phủi, theo một tiến kêu đau đớn, thân thể cường tráng của nam tử áo xám đã rơi từ trên không trung xuống, mà hai cánh tay cực kỳ mất tự nhiên rủ hai bên người, kiếm nắm chặt trong tay cũng rơi trên mặt đất.
“Đại ca.”
Các ám vệ khác kinh hãi, đều căm tức nhìn Mạnh Cô Nhiễm, vung kiếm lên định báo thù cho nam tử áo xám, nhưng bọn họ mới vừa xông tới trước mấy bước, lại rối rít ôm bụng, mặt nhăn nhó khựng lại.
“Ha ha, trúng, trúng rồi.” Sở Hoan nhìn phản ứng của những người này nhảy dựng lên hoan hô nói, hắn thấy Mạnh Cô Nhiễm liếc mắt về phía hắn, lập tức hào hứng bừng bừng giải thích, “Bọn họ muốn bắt ta, ta phóng lửa trong phòng, trong lửa tăng thêm chút thuốc, người ngửi mùi sẽ trúng chiêu, kéo mười lần tám lần tuyệt đối không thành vấn đề.”
Cho nên, hiện giờ mọi người gần phân nửa thành chung quanh khách điếm hắn ở kia đang không ngừng tìm nhà vệ sinh, thậm chí vì tranh hầm cầu mà đánh bể đầu chảy máu. Dĩ nhiên, đại bá đại mụ canh giữ nhà vệ sinh công cộng nhân dịp này kiếm một khoản tiền lớn. Dieễn ddàn lee quiy đôn
“Như thế nào, có phải ta rất thông minh không?” Sau khi Sở Hoan nói xong, dương dương hả hê chờ Mạnh Cô Nhiễm khích lệ.
“Ngược lại tốt hơn dự đoán của bổn tọa.” Đáy mắt Mạnh Cô Nhiễm bị hắn dính vào chút ý cười.
“Đó là đương nhiên.” Sở Hoan không hề hiểu được hàm ý phía sau câu nói này, lôi kéo hắn nói, “Mạnh đại ca, chúng ta đi nhanh đi, đổi chỗ uống rượu, mùi vị chỗ này không tốt.” Hắn nói đồng thời còn cố ý nhìn những người đang lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán, phẩy phẩy gió trước mũi.
“Không giết những hái hoa tặc này?”
“À, trên trời có đức hiếu sinh, a di đà Phật, thiện tai thiện tai, thả bọn họ đi thôi.” Hắn chột dạ kéo Mạnh Cô Nhiễm đi.
Mạnh Cô Nhiễm nhìn hắn cố gắng tránh tầm mắt của mình, bờ môi xinh đẹp dâng lên nụ cười tĩnh mịch.
Biên giờ Mang Sơn, cứ điểm quân sự Trừ Châu ngăn cách Giang Đông chỗ hiện giờ Quân Dập Hàn cai quản, mà chức vị quân sự quan trọng và chức vụ chính sự quan trọng ở Trừ Châu đều do thân tín của Mộ Dung Tịnh đảm nhiệm. Lần này cuộc chiến Mang Sơn sở dĩ không kịp tiếp ứng, chủ yếu vì ông trời không hợp thời đổ mưa đặc biệt lớn ở trong khu vực Trừ Châu. Đường từ Trừ Châu đi Mang Sơn cần phải đi qua một con sông – bề rộng chừng trăm trượng, nước sông mãnh liệt tràn lan, đành ngăn quân Trừ Châu mạo hiểm mưa to hành quân ở bên bờ kia sông, chỉ có thể nhìn sông than thở.
Lần này mặc dù Hàn quân thiên thời địa lợi nhân hòa đánh bại biên giới Mang sơn, nhưng đây mới chỉ bắt đầu, nếu như không hoàn toàn diệt trừ quân Trừ Châu mãnh hổ bên giường này, biên giới Mang Sơn rất dễ dàng rơi vào tay Mộ Dung Tịnh.
Vì vậy, cực kỳ cần làm, chỉ huy Trừ Châu!
Quân Dập Hàn phân phó bố trí quân xong, các tướng lĩnh thối lui ra khỏi doanh trướng, chỉ còn Lạc Phi và Bạch Ưng lưu lại.
“Tình huống Hoàng thượng bây giờ như thế nào?” Quân Dập Hàn hỏi.
“Khí sắc đã bắt đầu chuyển biến