Lười Phi Có Độc

Gió đêm cuối mùa thu khiến cho nàng không ngừng rùng mình, khi nàng cho rằng đối phương không trả lời thì nàng lại nghe hắn ngậm cười nói: “Giúp ngươi? Bổn tọa cũng chỉ nể tình ngươi giúp bổn tọa một việc không nhỏ, hiện giờ thay nàng ấy ra vài phần tức giận thôi. Mạng nàng ta nên giữ lại, nhưng mà cũng chỉ vì lỡ như nàng ấy mạng lớn còn có thể sống trở lại, tự mình có thể động thủ lấy tính mạng nàng ta mà thôi. Ngươi, cũng chỉ là một quân cờ của bổn tọa, bị tỷ muội tình cảm tốt nhất phản bội phế bỏ võ công, chắc hẳn trong lòng nàng ta, tư vị này rất hưởng thụ mới đúng.” Giọng hắn tản mạn nhưng khắp nơi lộ ra máu lạnh vô tình.
Nhưng Thanh Nịnh nghe, trong lòng lại thực tế hơn nhiều. Nàng cố nén lạnh lẽo đang luồn vào khắp tứ chi bách hài, vội vàng rời đi. Nếu như có thẻ, nàng hy vọng đời này cuối cùng không cần nhìn thấy nam nhân chỉ nhìn bóng lưng đã khiến nàng sinh lòng sợ hãi.
Mạnh Cô Nhiễm nhìn về phía Mang Sơn lộ ra ánh lửa, mặt mày nghiêng nghiêng dâng lên nụ cười tĩnh mịch. “Lá chắn thiên nhiên” Mang Sơn này bị phá, nước Kim đã sớm nhìn chằm chằm sao lại buông tha cho cơ hội lớn như vậy? Mộ Dung Tịnh và Quân Dập Hàn tất nhiên phải khống chế biên giới này trong tay, nhưng đánh một trận này, cho dù bọn họ ai thắng ai thua… Nụ cười nơi đáy mắt hắn càng lộ vẻ đậm hơn, cuối cùng được lợi, cũng chắc chắn là hắn!
Mà một trận đánh này, lúc này còn đang tiếp tục.
Nhìn chung toàn bộ chiến trường, Mộ Dung quân đã bắt đầu phản công, Hàn quân vừa lộ ra thế bại. Đợi đến khi Hàn quân bị bức đến phải liên tục lùi về phía sau, bầu trời “Bùm” một tiếng nổ một quả pháo hoa thứ hai, Hàn quân bị buộc đến gần ranh giới Mang Sơn lập tức rút vào rừng trúc bên cạnh. Khi Thân Tư cho rằng Hàn quân đang chạy trốn định hạ lệnh đuổi theo thì lại thấy trúc xanh đung đưa kịch liệt, Hàn quân lại đang vung đao chặt trúc?
Nhóm Hàn quân giơ tay chém xuống, bay chân nhảy lên, cây trúc dài mấy trượng lập tức rầm rầm đổ xuống. Hai mắt hắn mạnh mẽ co lại, quát to: “Rút lui!”
Âm thanh “Rút lui” còn chưa rơi xuống, tướng lĩnh dưới trướng của hắn còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, trúc xanh rơi vào trong vòng lửa thiêu đốt đã phát ra tiếng rầm rầm như pháo vang nổ tung trong bầu trời đêm vô cùng vô tận.
Thủ hạ của Thân Tư có năm ngàn kỵ binh, âm thanh này vừa vang lên, chiến mã dưới năm ngàn kỵ binh bị giật mình trong nháy mắt, bắt đầu nhanh chân chạy như điên, trong tiếng vang cất vó va chạm qua lại kêu lên. Các kỵ binh trên lưng ngựa rối rít ngã xuống lưng ngựa, cũng không ít bộ binh tránh không kịp bị vó ngựa đạp chết. Mộ Dung quân khủng hoảng lộn xộn.

Lạc Phi nhìn hỗn loạn phía trước, vuốt ve bạch mã đã sớm nhét chặt khăn đỏ hai bên tai dưới chân, bên môi cười đến lẳng lơ tràn ra bốn phía. Hắn thấy Thân Tư cực kỳ nhanh nhẹ nhét chặt tai ngựa ổn định ngựa cưỡi, cao giọng ra lệnh rút lui. Mắt đào hoa híp lại, muốn đi, không dễ dàng như vậy.
“Bùm”, lượt pháo hao thứ ba nổ tung trên không trung, Hàn quân phát động phản công toàn diện, binh sĩ tứ tán ở bốn phương tám hướng như thủy triều xông lên, một lần nữa bao vây Mộ Dung quân vào bên trong.
Mộ Dung quân hoảng sợ chưa ổn định, lại bị Hàn quân phản công, bên trong có vó sắt của chiến mã chà đạp, bên ngoài có Hàn quân bao vây, đối mặt trong ngoài giáp công, quân sĩ Mộ Dung quân xoay mình tứ tán, vỡ tan ngàn dặm.
Trận chiến này, thắng bại đã định!
Lạc Phi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thân Tư, vuốt ve lỗ tai bạch mã, cười đến biếng nhác hỏi không chút để ý, “Muốn hàng, hay muốn chết?”
“Muốn mạng của ngươi!” Tay Thân Tư cầm thương bạc đạp lưng ngựa phi thân lên tấn công Lạc Phi.
“Mệnh của gia, há để cho hạng người thận hư này muốn liền có thể được?” Lạc Phi hừ lạnh cầm kiếm chào đón.
Kiếm thương đụng nhau, tia lửa bốn phía. Cuộc chiến của chủ tướng, thạch phá kinh thiên *.
(*) thạch phá kinh thiên: hình dung sự việc hoặc văn vẻ nghị luận kinh người. Từ gần nghĩa: kinh thiên động địa, long trời lở đất.
Trên không thoáng qua một vệt hồng, Thân Tư thẳng tắp từ giữa không trung rơi xuống che ngựa lùi mấy bước dùng thương chống xuống mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
“Như thế nào, là gia muốn mạng của ngươi hay ngươi muốn mạng của gia?” Lạc Phi cười như không cười hỏi.
“Muốn chém giết muốn róc thịt cứ tự nhiên muốn làm gì cũng được, bản tướng tuy chết, cũng tuyệt đối không đầu hàng.” Thân Tư đưa tay lau vết máu bên môi, vẻ kiêu ngạo hào hùng quanh thân.
“Thân Tư này ngược lại có vài phần cứng cỏi, Lạc Phi cuối cùng gặp được cục xương cứng này.” Trong giọng nói của Ôn Noãn mang theo vài phần tán thưởng nói.

“So sánh với trực tiếp giết chết Thân Tư, hắn thích hành hạ Thân Tư hơn.”
“…” Ôn Noãn quả nhiên thấy Lạc Phi cầm kiếm nhàn nhã lững thững đi về phía Thân Tư, cười đến khiến cho người ta dựng lông gáy, “Ngươi cứ không muốn hàng như vậy, không bằng gia khắc chữ ‘hàng’ trên trán ngươi, chiếu cáo người trong thiên hạ như thế nào?”
“Ngươi dám!” Thân Tư giận dữ trừng to mắt lên.
“Trên thế gian này không có chuyện gia không dám làm.” Khóe môi lạnh lùng của Lạc Phi khẽ câu, cổ tay run lên, mũi kiếm đâm thẳng vào trán hắn.
Mà gần như khi mũi kiếm của Lạc Phi chỉ cách trán Thân Tư hơn tấc, ngân thương trong tay Thân Tư bay lên nhắm ngay vào cổ họng mình đã dán lên da thịt thì một cơn gió điên cuồng dũng mãnh tập kích đến, đợi đến khi cơn gió điên cuồng đi qua, tay Lạc Phi che trước mắt bỏ ra tập trung nhìn về phía trước, nào còn nửa phần bóng dáng của Thân Tư?
“Đây là gió yêu ma thổi ra từ đâu!” Lạc Phi cầm kiếm trong tay hung hăng chém xuống đất, phẫn nộ quát, “Ngươi đâu, tìm thật kỹ cho ta. Cho dù gió yêu ma này mang Thân Tư ra cách xa một vạn tám ngàn dặm, các ngươi cũng phải tìm ra cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể, gia cần phải khắc một trăm tám mươi chữ ‘hàng’ trên mặt hắn để phát tiết cơn tức trong lòng.”
“Gió này thổi tới không tầm thường, chẳng lẽ…” Ôn Noãn hơi ngẫm nghĩ, tròng mắt khẽ động nói với Quân Dập Hàn, “Là hoa đỉnh? Cửu Phong và Đào Linh Nhi đang ở gần đây?”
“Hẳn là vậy.” Quân Dập Hàn mang theo nàng từ trên cây bay bổng xuống, bay dọc theo về phía bên kia cánh rừng.
“Hiện giờ trận chiến đã đánh xong, chàng không định ra ngoài?” Ôn Noãn theo hắn lặng lẽ rời đi, đồng thời không nhịn được hỏi.
“Bổn Vương đi ra ngoài còn có thể thoát thân theo nàng đuổi theo điều tra Cửu Phong và Đào Linh Nhi?”

“… Thật ra ta có thể tự mình đi.”
“Nàng đây là ghét bổn Vương xen vào việc của người khác?”
“Không có, ta sợ làm trễ nải quốc gia đại sự của ngài.”
“…”
“Thanh Nịnh, con có thấy vòng ngọc vi sư đeo trên tay mỗi ngày không? Hôm nay khi vi sư rửa mặt mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào không thấy vòng ngọc này nữa.” Chân mày Trần chưởng môn lộ ra vẻ lo lắng hỏi.
“Không thấy vòng ngọc?” Thanh Nịnh vội vàng bỏ khay đựng trái cây trong tay xuống, tiến lên phía trước nói, “Sư phụ đừng nóng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui