Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
“Mạt tướng nhất thời lỡ lời, mong rằng tướng quân không trách tội.” Mặc dù ngoài miệng phó tướng Trần nói như thế, nhưng giữa hai chân mày vẫn dâng lên vẻ khinh miệt.
“Thôi, ngươi phái người đi thăm dò hư thật của đối phương, bản tướng cảm thấy đối phương có trá.” Hắn căn dặn xong, lại nói, “Chú ý, không nên đánh rắn động cỏ.”
“Vâng.” Trần phó tướng lập tức lĩnh mệnh đi.
Ôn Noãn ở trên tàng cây nhìn rõ tất cả vào đáy mắt, môi nàng dâng lên ý cười nhẹ, nói với Quân Dập Hàn ở bên cạnh: “Quả nhiên là thủ hạ của tướng mạnh không yếu kém, trận này của Lạc Phi nên có bảy phần nắm chắc sẽ thắng.”
“Người bổn Vương nhìn trúng, tất nhiên không phải người thường có thể so sánh.” Quân Dập Hàn nhàn nhạt nhíu mày, “Chỉ có điều, trận này Lạc Phi có năm phần thắng, nếu không phải đầu óc hắn linh hoạt, sợ rằng phần thắng không tới ba phần.”

“Hả?” Ôn Noãn tỏ ý không hiểu.
“Lần này lãnh binh là Thân Tư, tính tình người này cẩn thận trầm ổn, gặp chuyện thấy biến không loạn, vả lại giỏi về phán đoán tình thế chiến sự, hơn nữa binh lực lĩnh suất dưới tay hắn ít nhất nhiều hơn của Lạc Phi. Vì vậy, những mưu kế này của Lạc Phi, cũng chỉ sơ sơ khiến cho quân đội của hắn rơi vào hỗn loạn, cho hắn thắng được chút tiên cơ, về phần thắng hay bại, còn phải nhìn ứng biến sau đó của hắn.” Quân Dập Hàn giải thích cho nàng.
“Xem ra còn là khối xương cứng.” Tròng mắt Ôn Noãn hơi đổi nhìn về phía hắn, “Chàng không định ra ngoài?”
Quân Dập Hàn nhặt lá rơi trên tóc nàng xuống, nói: “Lạc Phi đi theo bổn Vương những năm này, đối thủ cực kỳ khó gặp như thế, thời cơ khó có được như thế, bổn Vương tất nhiên ở bên cạnh nhìn xem cuộc chiến.”
Hiểu rồi, thì ra đây là coi Thân Tư thành đầu thú dữ vô cùng khó bắt, mà Lạc Phi chính là thợ săn được huấn luyện đã lâu, hiện giờ chính là lúc thú dữ và thợ săn phân cao thấp, là lúc kiểm tra khả năng săn bắt thú của thợ săn. Ôn Noãn cười như không cười nhìn hắn, “Nếu như Lạc Phi gặm không tới khối xương cứng này thì như thế nào?”
“… Đổi cho nàng đi gặm?”

“…”
Gió thổi dần khẽ xuống, mây dày trên bầu trời bay bay bồng bồng che trăng sáng dần tròn, cả trời đất rơi vào trong bóng tối cực hạn, không biết là ai quát to một câu, “Có mai phục!”
Trong bầu trời đêm thoáng chốc nổ tung một bông pháo hoa xán lạn, Hàn quân vốn tản mát rải rác nơi hẻo lánh trong nháy mắt bộc phát ra tiếng la giết từ các phương hướng khác nhau xông vào trong Mộ Dung quân.
Phía trước Mộ Dung quân đột nhiên bị quân địch đánh thẳng vào, còn chưa kịp tỉnh lại, bốn phía lại vang lên tiếng giết vang dội ánh lửa đầy trời, lửa lớn hừng hực cấp tốc bốc lên từ trên mặt đất rồi tràn ra bốn phía, đốt thành một vòng lửa đỏ, hoàn toàn thắp sáng đêm đen.
Mũi tên Hàn quân như mưa to gió lớn bắn về phía trong vòng vây Mộ Dung quân, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết tiếng la giết vang dội nửa bên Mang Sơn, cuộc chiến ở Mang Sơn chính thức kéo màn che ra.
Nhưng mà, quả nhiên như Quân Dập Hàn đoán, mặc dù Lạc Phi lấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui