“Ngươi nói láo!” Ngọc Dao kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, giọng nói gấp gáp nói với Trần Chưởng môn, “Sư phụ, đồ nhi không có, ngài đừng nghe Thanh Nịnh nói lung tung, muội ấy đây là bỏ đá xuống giếng, muốn hãm hại đồ nhi.”
“Con bé cũng chỉ nói một câu nhìn thấy ngươi và nam tử áo xám hành động bất tiện ở chung một chỗ, ngoài ra không nói gì khác, ngươi hoảng hốt như vậy làm gì? Sao lại khẳng định con bé bỏ đá xuống giếng hãm hại ngươi? Con bé vì cớ gì phải hãm hại ngươi?” Trần Chưởng môn đi tới trước người Ngọc Dao, từ trên cao nhìn xuống mà nói, “Hay chẳng lẽ ngươi có tật giật mình?”
“Không, không phải, đồ nhi không có.” Ngọc Dao nắm lấy áo bào của bà vội vàng phủ nhận.
“Vậy ngươi liền nói cho vi sư, tên nam tử áo xám kia là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện ở Đan Hà Phong?”
“Đồ nhi không biết người áo xám gì cả, sư phụ ngài nhất định phải tin tưởng đồ nhi.” Ngọc Dao ngửa khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt lên nhìn Trần Chưởng môn, trong mắt chứa đầy nước mắt, “Sư phụ, ngài nuôi dưỡng đồ nhi từ nhỏ cho đến lớn, Ngọc Dao có tính tình gì chẳng lẽ ngài còn không rõ ràng sao? Bây giờ chỉ vì một câu nói của Thanh Nịnh, ngài liền hoài nghi đồ nhi như vậy, sư phụ, chẳng lẽ vì Ngọc Dao nhất thời hồ đồ làm sai chuyện, ngài lại không tin đồ nhi như vậy rồi sao?”
Trần Chưởng môn im lặng, nhìn đại đồ nhi bà thương yêu nhất, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Dù sao cũng là hài tử mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn, bà thật sự chẳng lẽ định bởi vì con bé một làn hồ đồ mà không hề tin tưởng con bé sao? Bà thở dài, khom lưng đưa tay định đỡ con bé.
Nhưng tay của bà vừa mới chìa ra được một nửa, một đệ tử khác tiếp nhận được ánh mắt của Ngọc Dao lập tức giọng mang chần chừ nói: “Sư phụ, có một chuyện đệ tử không biết có nên nói ra hay không.”
“Nói.”
Tên đệ tử kia lấy một đoạn áo bào màu xám tro mang máu từ trong tay áo ra, tiến lên đưa cho Trần chưởng môn, khẽ đưa mắt nhìn Ngọc Dao nói: “Sư phụ, đây là mấy ngày trước các đệ tử sửa sang lại tàng bảo các đã tìm được, xin sư phụ xem qua.” d1en d4nl 3q21y d0n
Trần chưởng môn nhận lấy áo bào mang máu này nhìn xem, ngón tay dần dần túm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh. Mà tay Ngọc Dao chìa ra định nắm lấy lòng bàn tay Trần chưởng môn đành dừng lại giữa không trung, khóe môi nín khóc mà cười lại khựng lại, sinh ra vài phần sợ hãi.
“Ngươi đây giải thích như thế nào?” Trần chưởng môn hít vào một hơi thật sâu đè nén lửa giận trong lòng xuống, đưa mảnh áo bào màu xám tro về phía nàng.
“Sư phụ, con…”
“Bốp!”
Ngọc Dao chưa nói xong lời đã bị Trần chưởng môn hung hăng tát cho một cái cắt đứt, bà nhìn khóe môi Ngọc Dao mang máu, vẻ mặt sưng đỏ, thân thể ngã xuống đất, vẻ mặt không thể tin nhìn bà, nhịn đau trong đáy lòng, lạnh lùng xoay người ngồi xuống vị trí chủ trì, nói: “Hiện giờ vi sư cho ngươi hai lựa chọn, một đàng hoàng nói ra tung tích của Viêm hoa đỉnh và thân phận của