Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
Một câu đùa giỡn trần trụi như vậy, Ôn Noãn mà vẫn còn cho rằng mình suy nghĩ nhiều, trừ phi đầu óc nàng tối dạ. Nàng nhìn Quân Dập Hàn gần ngay trước mắt, chân mày nhíu lại, nhếch môi nở nụ cười xấu xa, cái gọi là thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, thật sự coi Ôn Noãn nàng dễ bắt nạt sao? Nàng đưa tay lên ôm cổ hắn, lại gần bên tai hắn, bờ môi khẽ mở, lời nói mập mờ đến làm người ta tim đập đỏ mặt và hơi thở ấm áp từng chút một rót vào trong mỗi một tấc mạch máu của hắn.
Sau đó... Tình cảnh kịch chiến lại tái diễn... Ôn Noãn khóc không ra nước mắt, rốt cuộc khắc sâu thân thiết cảm nhận được “No zuo no die!” có hàm nghĩa ra sao.
(*) no zuo no die (不作不死) là một câu nói của người Trung, đại khái là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc.
Trong bóng tối, thời gian luôn đặc biệt khá dài, nhưng có thể ở chung một chỗ với Quân Dập Hàn, nàng lại chỉ cảm thấy khá dài như vậy quá mức ngắn ngủi. Cái khe dưới đất rốt cuộc đi đến cuối con đường, phía trên mơ hồ chiếu xuống tia sáng cực kỳ yếu ớt, Ôn Noãn đánh giá khe đất này do địa chấn mà hình thành.

Quân Dập Hàn liếc nhìn khe hở kia, sau khi đánh giá sơ, tìm một chỗ bằng phẳng để Mộ Hàn ngồi xuống nghỉ ngơi trước, ngay sau đó rút nhuyễn kiếm bên hông ra nhảy lên.
Đợi sau khi nàng ngủ một giấc tỉnh lại, trùng hợp thấy hắn đục đẽo xong xoay người mà xuống, ở trong khe hở chật hẹp như vậy, lại có thân thể phiêu dật tao nhã rơi xuống, khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Nhưng trong nháy mắt khi hắn ngước mắt nhìn về phía nàng, vội vàng đứng dậy nhìn lên trên nói: “Cái này xem ra dường như rất cao?” Cao đến tia sáng bắn vào cửa động chỉ nhìn thấy cỡ miệng chén.
Mắt Quân Dập Hàn thoáng dính ý cười, giả bộ coi như không biết nàng nói sang chuyện khác để che giấu vẻ luống cuống khi vừa nhìn thấy hắn, theo lời của nàng nói tiếp: “Ước chừng cao khoảng ba mươi trượng, lúc ấy theo chúng ta ngã vào phòng ngầm dưới đất ở đáy ngọn núi Đan Hà, tính toán khoảng cách đi lại trong khe này...” Nói đến đây, chân mày của hắn hơi nhíu lại, “Hiện giờ nên ở Mang Sơn.”

“Mang Sơn?” Ôn Noãn giật mình trong lòng, “Chính là núi lớn đầy chướng khí trăm dặm ngoài núi Đan Hà mười dặm?” Nàng sẽ không khổ sở như vậy chứ?
“Ừ.” Quân Dập Hàn tiến lên ôm hông nàng, “Ta cũng chỉ suy đoán như vậy, nghỉ ngơi rồi đi lên xem một chút mới có thể xác nhận.”
“Không cần mang theo ta, ngươi đi lên trước đi, ta sẽ theo tới.” Ôn Noãn thấy hắn định mang nàng lên, nhưng nàng nhìn độ cao như vậy, một người đi lên đã khó khăn, huống chi mang thêm một người, liền quan tâm nói.
“Nàng không được.” Ai ngờ Quân Dập Hàn trực tiếp cự tuyệt.
“Tại sao?” Nàng cau mày, chẳng lẽ hắn xem thường nàng? Mặc dù võ công của nàng không có cách nào so sánh được với hắn, nhưng khinh công, nàng có tự tin, nàng tuyệt đối không kém


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui