“Tin tưởng các vị ngồi đây đều có nghe nói, Minh Nguyệt các từ trước đến giờ làm ăn đều có phục vụ thân thiết, độc dược bán ra đều kèm theo cách thức sử dụng. Mà ‘tuyệt trần’ này của ta tuy không phải thuốc bán ra, nhưng bởi vì muốn để nó thành bảo vật trấn các truyền cho Các chủ kế nhiệm tiếp sau của Minh Nguyệt các, vì vậy, đề phòng thời gian lâu dài Các chủ kế nhiệm không biết dược tính của nó, bổn Các chủ liền kèm theo ‘tuyệt trần’ cách thức sử dụng của nó, không chỉ có như thế, ngay cả biện pháp cứu mạng cũng bỏ vào trong đó.” Giọng nàng bỗng nhiên dừng lại, nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người, tầm mắt hướng về phía Ngọc Dao, “Như vậy có thể thấy được, nếu ‘tuyệt trần’ không phải do Ngọc Dao cô nương trộm, thì là ai?”
“Không phải là ta.” Ngọc Dao giận đến cả người run rẩy gào lên giận dữ.
“Vả lại bổn Các chủ còn có một nghi vấn, kính xin Ngọc Dao cô nương giải đáp dùm.” Ôn Noãn không rảnh để ý đến nàng ta gào lên giận dữ, tiếp tục nói, “Trên thế gian, ‘tuyệt trần’ chỉ có một chai, nếu ‘tuyệt trần’ bị Ngọc Dao cô nương trộm đi, như vậy Vương gia trúng ‘tuyệt trần’ là từ đâu mà đến? Là Ngọc Dao cô nương tự biên tự diễn làm tổn hại Vương gia rồi lại cứu Vương gia, để cho Vương gia nợ ơn cứu mạng của cô nương, để thực hiện chút nhớ nhung nào đó của mình? Hay Ngọc Dao cô nương thật sự liên hợp với những người khác mưu hại Vương gia?” Nàng cười nhạt một tiếng, “Ví dụ như, vị trong triều kia. Sau khi hạ độc Vương gia, lại cứu Vương gia, mục đích giống như trên.”
“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người!” Sắc mặt Ngọc Dao vốn trắng bệch, bị tức đến màu máu tăng vọt. Tâm tư nàng thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nghĩ đến Ôn Noãn biết phương pháp giải cứu, có lẽ cũng có quen biết Âu Dương Minh Nguyệt, hắn biết nội tình, sẽ vạch trần thật tình, lại không ngờ, hắn vòng một vòng lớn này, thế nhưng lại xếp đặt cho nàng một tội danh!
Ôn Noãn lạnh nhạt cười cười, đầu ngón tay vuốt ve chiếc quạt, đuôi chân mày khẽ nhếch, “Chẳng lẽ Ngọc Dao cô nương dám nói mình không hề có chút nhớ nhung Vương gia? Chẳng lẽ không phải kể từ sau khi Ngọc Dao cô nương cứu Vương gia liền thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh Vương gia, ngay cả trại lính nơi quan trọng nữ tử không nên lưu lại cũng đến chết dây dưa đi vào theo?”
Cho dù đây là sự thật mọi người quá rõ ràng, nhưng trước mặt mọi người để do chính miệng nàng thừa nhận cũng khiến người ta khó có lòng mở miệng, Ngọc Dao cắn chặt hàm răng, tức giận trợn trừng mắt nhìn Âu Dương Minh Nguyệt.
“Thế nào, là bổn Các chủ nói sai rồi, hay là Ngọc Dao cô nương chấp nhận?” Giọng Ôn Noãn ôn hòa, cũng từng bước ép buộc.
“Cho dù ta nhớ nhung Vương gia thì như thế nào?” Ngọc Dao cười lạnh, “Liền bởi vì ta nhớ nhung Vương gia, ngươi liền kết luận ta trộm thuốc của ngươi? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
“Ngọc Dao cô nương thật mau quên, bởi vì cô nương biết phương pháp cứu Vương gia mà tại hạ nhất định là do cô nương trộm thuốc của bổn Các chủ, chứ không phải chút lòng tư xuân của cô nương. Đương nhiên, không loại trừ lòng tư xuân của cô nương là động cơ lớn nhất để cô nương đào trộm thuốc của bổn Các chủ.” Nàng nhàn nhạt cười cười, “Dù sao thuốc của Minh Nguyệt các ta cũng không phải hư danh nói chơi, càng khỏi bàn đến bảo vật trấn các do bổn Các chủ tốn ba năm tâm huyết nghiên cứu chế tạo.”
“Hừ, chỉ bằng đồ nhi của ta biết phương pháp cứu người liền kết luận thuốc do đồ nhi của ta trộm, Các chủ không khỏi quá cuồng vọng chút.” Trần Chưởng môn ở bên cạnh cuối cùng