Khí nóng bốc lên trong ao thuốc, Ôn Noãn chịu nhịn đau đớn giống như da thịt bị ngàn vạn châm đâm vào lẳng lặng ngồi ngay ngắn trong đó tĩnh tọa. Sau hai canh giờ, tròng mắt nàng hé mở cổ tay nổi lên mặt nước, con rắn nhỏ màu xanh lục vẫn luôn một mực chơi đùa bơi lội bên cạnh nàng lập tức quấn quanh lên, răng nhọn đâm sâu vào trong mạch ở cổ tay nàng. Chân mày nàng căng thẳng, mồ hôi rơi như mưa trên khuôn mặt tái nhợt, đợi đến khi quanh thân con rắn nhỏ này đỏ bừng thì nàng mới khẽ nhúc nhích tay, con rắn nhỏ lập tức thả cổ tay nàng ra vòng quanh cổ tay nàng không nhúc nhích mà ngủ thật say, giống như một bộ vòng tay màu máu thượng hạng đeo trên cổ tay trắng như tuyết của nàng, đỏ trắng giao thoa, đẹp lóa mắt.
Nàng tung người lên từ trong nước, đi tới trước gương đồng sát đất cao ngang người soi, thấy chấm đỏ trên người đã không có khuynh hướng tràn ra nữa, đáy mắt mệt mỏi cuối cùng dâng lên ý cười nhẹ, không uổng công nàng chịu khổ mấy ngày liên tiếp, thuốc tắm này và độc rắn điều trị cuối cùng cũng có kết quả.
“Các chủ.”
Nàng mới vừa thay quần áo ra đi ra khỏi gian phòng đã thấy Huyền Nguyệt chẳng biết từ khi nào chờ đợi ở bên ngoài, vẻ mặt xuất hiện dáng vẻ muốn lại lại thôi rất thường xuyên trong mấy ngày nay, nàng hơi nhức đầu vuốt gáy, “Nói đi, hắn lại làm ra chuyện hoang đường gì.”
“Bẩm báo Các chủ, Hoan Hoan nàng ấy, hái quả phạm đề mới trưởng thành ở trong vườn của ngài ăn.”
Ôn Noãn chỉ cảm thấy da đầu giật giật, trong ngắn ngủi mấy ngày, vườn thuốc to như vậy của nàng bị hắn hủy đến diện mạo hoàn toàn thay đổi, dược liệu phơi khô bị hắn làm củi đốt, độc vật nuôi bị thả chạy hết, hiện giờ quả phạm đề nàng chờ mấy năm như vậy, khó khăn lắm mới kết ra hai ba trái lại bị hắn ăn?
Sở Hoan này, nếu nàng không dọn dẹp hắn tử tế, hắn thế nào cũng lật trời ở trong Minh Nguyệt các của nàng.
“Nguyệt Nguyệt, cứu mạng, Nguyệt Nguyệt, cứu mạng.”
Ôn Noãn vừa mới đặt chân vào hậu viện, một trái cầu tuyết đã thét lên nện thẳng tắp vào trong ngực nàng, ở trên không trung còn có vài sợi lông vũ bay lả tả bồng bềnh.
“Xảy ra chuyện gì?” Ôn Noãn nhìn chim Cô Lỗ núp trong ngực nàng chiếp chiếp phát run, nhíu mày hỏi Sở Hoan.
“Không có chuyện gì cả, chỉ trêu chọc nó một chút mà thôi.” Sở Hoan giấu cái vợt trong tay ra sau lưng, liếc nhìn chim Cô Lỗ trong ngực nàng, nói mà không thèm để ý. Hắn ở trong các ngây người mấy ngày, vốn có điều thu liễm, nhưng sau khi gây ra tai họa mấy lần cũng không bị quá nhiều trách phạt, vì vậy lá gan cũng liền lớn lên, trong lòng càng không để Minh Nguyệt các vào trong mắt. d1en d4nl 3q21y d0n
“Nguyệt Nguyệt, nướng ăn, Nguyệt Nguyệt, nướng ăn.” Sở Hoan vừa mới dứt lời, chim Cô Lỗ trong ngực Ôn Noãn liền kêu lên.
Ôn Noãn ngước mắt nhìn chỗ sau lưng Sở Hoan cách đó không xa, quả thấy bên kia trong đống củi đốt, còn đặt không ít bình bình lon lon, hắn định nướng chim Cô Lỗ của nàng ăn?
Tay nàng đang vuốt ve chim Cô Lỗ đột nhiên căng chặt, bóp nó kêu “Két” chói tai, thế này mới ý thức được nàng thiếu chút nữa bóp chết nó. Dưới ánh mắt ti hi lóe nước mắt như hạt đậu vẫn nhìn chằm chằm của chim Cô Lỗ, nàng vỗ nhẹ đầu nó coi như an ủi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Hoan vẫn ngẩng cao cằm, ra lệnh với Huyền Nguyệt: “Nhốt Hoan Hoan vào phòng sát vách phòng bếp, theo căn dặn của ta, không được cho nàng ta ăn bất thứ cái gì.”
Cái này chẳng phải khiến cho hắn mất tự do đồng thời còn bị đói bụng? Mấu chốt là thời thời khắc khắc ngửi thấy lại không ăn được? Sở Hoan nghĩ đến đây lập tức xù lông, nhảy cỡn lên: “Tại sao ngươi lại nhốt gia?”
“Chỉ bằng đây vốn là địa bàn của Các chủ, địa bàn của bổn Các chủ do bổn Các chủ làm chủ.” Ôn Noãn nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi quay người đi.
“Này này này, ngươi quay lại, ngươi không thể nhốt gia... Gia không muốn nán lại trong Minh Nguyệt các của ngươi, gia muốn rời đi... Gia muốn dẫn người tới phá hủy cái các rách nát này của ngươi...”
Ôn Noãn chẳng muốn để ý đến Sở Hoan kêu la, thuận tay vuốt đuôi chim Cô Lỗ rồi dựa nghiêng trên giường giả vờ ngủ say, giây lát, bên tai truyền đến tiếng bước chân, nàng mắt cũng không mở nói: “Chuyện đi Ngọc Nữ môn chuẩn bị như thế nào?”
“Bẩm báo Các chủ, chuyện đã chuẩn bị sẵn, ngày mai có thể lên đường.”
“Ừ.” Nàn nhàn nhạt đáp một tiếng, ngón tay khẽ nâng, Huyền Nguyệt lặng lẽ lui ra.
Núi lớn trùng điệp trăm dặm chỗ biên giới giữa nước Linh và nước Kim, núi lớn trăm dặm này hàng năm hiện đầy chướng khí, quân đội không cách nào đóng quân, cũng là một lá chắn thiên nhiên. Mà ở trong biên giới nước Linh cách núi lớn ngoài mười dặm, có một tòa núi Đan Hà trúc xanh mơn mởn hoa nở khắp nơi, Ngọc Nữ môn tọa lạc ở giữa sườn núi Đan Hà này.
Núi Đan Hà xưa nay thanh tịnh yên tĩnh, hôm nay lại vô cùng náo nhiệt, khách dự lễ trên đường núi nối liền không dứt, các đệ tử Ngọc