Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
“Tứ Điện hạ mất tích ở Duyệt Châu?” Mộ Dung Tịnh lạnh lùng nhìn người phía dưới, “Có thể tra rõ ràng có liên quan đến Hàn Vương không?”
“Bẩm Thái hậu, Điện hạ mất tích không liên quan đến Hàn Vương, Hàn Vương vốn phái Lạc Tướng quân hộ tống Điện hạ hồi kinh, ai ngờ tới cửa thành Duyệt Châu, Điện hạ tự mình trốn đi từ trong đội ngũ hộ tống, không chỉ chúng ta, hiện giờ ngay cả Lạc Tướng quân cũng đang mang theo thuộc hạ tìm kiếm tứ Điện hạ khắp nơi.” Ám vệ quỳ gối trong điện nói.
Chẳng lẽ Quân Dập Hàn dùng kế tới mê hoặc bà? Mộ Dung Tịnh cau mày suy nghĩ một chút, lại cảm giác không thể nào, giấu Sở Hoan đi cũng không phải dùng nó tới uy hiếp bà, mà phong độ làm việc của Quân Dập Hàn, tuyệt đối không làm ra chuyện không lên được mặt bàn như vậy, huống chi mặc dù hắn nghiêm nghị với Sở Hoan, nhưng quan tâm của huynh trưởng với Sở Hoan lại không hề có nửa phần giả.
Vì vậy, Sở Hoan thật sự không ở trong tay hắn. Nhưng Sở Hoan ngàn dặm xa xôi chạy đến nương tựa vào hắn, bây giờ bị hắn cưỡng chế đưa về, Sở Hoan lại không chịu hồi cung, tự mình chạy đi, vậy rốt cuộc hiện giờ nó đi đâu?

Tính toán thời gian nó rời cung đã là nửa tháng có thừa, nếu như ở trước đêm trăng tròn tiếp theo không thể tìm được nó... Tay trong ống tay áo của bà xiết chặt, tròng mắt đảo vài lần, lấy ra một cái hộp căn dặn ám vệ: “Bổn cung hạn cho các ngươi trong nửa tháng tìm Điện hạ về, sau khi tìm được hắn thì thừa dịp hắn không nhận ra lấy thuốc trong hộp này cho hắn ăn vào, nếu chuyện này có nửa phần sai lầm, ai gia không chỉ muốn mạng của các ngươi, còn phải giết cửu tộc các ngươi.”
“Dạ, Thái hậu.” Cả người ám vệ căng thẳng nhận lấy cái hộp lui ra.
“Có thể tra ra tung tích của Ôn Noãn?” Mộ Dung Tịnh hỏi Vương công công ở bên cạnh.
“Bẩm Thái hậu, sau khi Ôn Noãn tự chạy ra khỏi thành Duyệt Châu thì đột nhiên mai danh ẩn tích không thấy bóng dáng, nô tài đã sai người tăng cường dò xét.”
“Mỗi một người đều là phế vật.” Mộ Dung Tịnh tức giận không kiềm chế được, bà hít một hơi thật sâu đè nén lửa giận trong lòng xuống, cười lạnh nói, “Nàng ta cho rằng nàng ta ẩn núp thì ai gia không tìm ra nàng ta? Nàng ta cũng không khỏi quá coi thường ai gia, ai gia chỉ cần không buông tha con con cờ là nàng ta, thì nàng ta cho dù chết cũng phải để cho ai gia sử dụng. Chỉ có điều hiện giờ ai gia tạm thời không cần nàng ta, đợi đến lúc dùng nàng ta thì ai gia muốn nàng ta phải ngoan ngoãn tự mình đến trước mặt ai gia.”
Nhưng Ôn Noãn mà Mộ Dung Tịnh lúc nào cũng “Nhớ thương” lúc này trong lúc hái thuốc “Không cẩn thận” trượt chân, trong ánh mắt hoảng sợ của các thị vệ mà rơi xuống vực.
“Vương gia, lúc Mộ công tử hái thuốc nhất thời vô ý trượt chân ngã xuống vách núi, bọn thuộc hạ tìm kiếm nhiều lần dưới vách núi nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Mộ công tử.” Bên trong thư phòng, Bạch Ưng đang định bẩm báo rõ với Quân Dập Hàn rằng thân phận của Mộ Hàn còn có nghi vấn, ngoài cửa lại có thị vệ gấp giọng báo lại.
“Tăng thêm nhân thủ tiếp tục tìm kiếm, dù lật từng tấc ngọn núi, cũng cần phải tìm được người cho bổn Vương.” Trong lòng Quân Dập Hàn đột nhiên co rút lại, tròng mắt lại trở nên lạnh lùng.

“Vương gia, không bằng thuộc hạ dẫn người đi tìm cùng ngài?” Vẻ mặt Bạch Ưng khẽ thay đổi, lời nói trong miệng vừa ra lại thay đổi, chẳng biết tại sao, sau khi nghe tin tức Mộ Hàn rơi vực, hoài nghi về hắn ta trong lòng hắn lại càng ngày càng đậm.
“Không cần.” Quân Dập Hàn lạnh lùng đứng dậy từ sau bàn, “Bổn Vương tự mình đi.”
Bạch Ưng nhìn khí thế lạnh lẽo phát tán quanh người hắn và lửa giận đè nén, trong lòng không khỏi thấp thỏm và hỗn loạn, chẳng lẽ Vương gia cũng phát hiện ra điều gì bắt đầu nghi ngờ Mộ Hàn? Tròng mắt hắn dần trầm xuống, bước nhanh đi theo.
Cả quả núi bị vây quanh, Quân Dập Hàn đi đến vách đá Mộ Hàn bị rơi vực, sau khi tra xét thêm, tròng mắt hắn đông lại thành băng, tay thả lỏng phía sau nắm chặt thành quyền, gân xanh mơ hồ hiện lên, hồi lâu, hắn thu hồi tầm mắt khỏi lớp sướng trắng mờ mịt dưới vách núi, cũng không quay đầu lại mà rời đi, giọng nói xuyên qua gió lạnh truyền đến, “Thu đội, không cần tìm thêm.”
“Các chủ, dùng trà.” Ôn Noãn đang nghe Huyền Nguyệt hồi báo tình hình thu thập dược liệu gần đây, nàng nhận lấy ly trà cạn một ngụm, nhướn đuôi mày, bỗng nhiên chỉ cảm thấy giọng nói vừa lọt vào tai hơi quen thuộc, liền ngước mắt nhìn lại, “Phụt”, sau một khắc, một ngụm trà của nàng phun toàn bộ ra ngoài.

Nữ tử trước mặt mặc quần lụa mỏng màu vàng nhạt, búi tóc hai bên, dáng vẻ kia, dáng vẻ kia lại cực kỳ giống Sở Hoan!
“Các chủ, đây là Hoan Hoan mới vào các.” Huyền Nguyệt thấy Ôn Noãn hơi ngạc nhiên nhìn Hoan Hoan, vội vàng ở bên cạnh nói, lập tức liếc mắt ra hiệu với Hoan Hoan, “Còn không mau hành lễ với Các chủ.”
Sở Hoan mím môi nhẹ đến mức không thể nhận ra, sửa sang lại áo xống, thấy phía trên không dính nước trà, lúc này mới hơi bất đắc dĩ nói: “Thuộc hạ Hoan Hoan, tham kiến Các chủ.” Trong lòng lại thầm nghĩ, Các chủ rách gì, dám phun trà lên hắn đường đường là tứ Điện hạ, đợi sau này hắn khôi phục tự


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui