Lười Phi Có Độc

Áo khẽ cởi ra, bóng dáng đè lên nhau, thân thể như lửa nóng của nàng quấn thật chặt vòng quanh hắn, bên trong căn phòng u ám có vài tia sáng mảnh phá cửa sổ xông vào, hắn giống như mơ hồ nhìn thấy trên quai xanh như ngọc của nàng có một vết đỏ bừng kéo dài đến tận bên gáy, giống như đóa mai đỏ nở rộ rực rỡ trong tuyết.
Đêm lạnh như nước, lại không thấm vào được nhiệt độ cao tràn ngập cả phòng này.
Hồi lâu, kích tình lui đi, từng cảnh phác họa trước đây xẹt qua cực nhanh trong đầu còn đang quanh quẩn, giá y náo nhiệt, màn phù dung ấm áp, cùng nữ tử không thấy rõ mặt mũi, môi đỏ mọng hé mở nói lời yêu thương này cùng với nàng tình sâu vô cùng nỉ non, cuối cùng như thời gian và không gian chồng chéo lên nhau, hư thực khó phân, lại lặp đi lặp lại quanh quẩn bên tai, “Hàn, ta yêu chàng.”
Tròng mắt Quân Dập Hàn tĩnh mịch tỉ mỉ nhìn chăm chú hàng mi nét mày của nữ tử đã ngủ thật say trong ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc rối bời ướt mồ hôi dính vào trên trán lộ ra gương mặt tinh xảo, giọng nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy: “Nàng rốt cuộc là ai?”
Nhưng bóng đêm yên tĩnh, hô hấp của nữ tử trong ngực nhè nhẹ, một mình đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, không có ai đến trả lời vấn đề này cho hắn.

Trong lúc hỗn loạn Ôn Noãn chỉ cảm giác mình đang nằm mộng, còn là một giấc mộng xuân, mộng xuân với Quân Dập Hàn, giấc mộng này rất đẹp, nàng rất thích, nàng hơi hoàn toàn nghĩ, nếu như giấc mộng này là thật thì tốt biết bao.
Đầu ngón tay giống như còn có thể chạm đến lồng ngực rắn chắc của hắn, bên má còn có hô hấp ấm áp của hắn, giấc mộng này rất chân thật.
Nàng nhớ tới thời gian một năm rời đi lần cung biến ấy, tuy sau này gặp lại Quân Dập Hàn, nhưng mộng cũng chỉ là một chút ly biệt sinh tử rất khổ sở cắn tận tim, giấc mộng ướt át giống như ngày hôm nay, đó là cho dù mỗi ngày thắp nhang thơm cầu nguyện cũng cầu không được, không nghĩ tới lần này lại mơ thấy. Khó có được một lần, giấc mộng này có thể làm lâu một chút, lâu một chút nữa.
Tay nàng sờ sờ xa hơn trên ngực hắn, mặt cố gắng cọ cọ về phía cần cổ của hắn, chân gãi... Gãi trên eo hắn.
Cảm giác lạnh lẽo toàn thân đến trái tim nhảy lên trong nháy mắt khiến đầu óc hỗn độn của nàng tỉnh táo phân nửa, nàng trừng lớn mắt nhìn sang bên cạnh, lại vừa đúng đối diện với đáy mắt sâu thăm thẳm của Quân Dập Hàn.
“Thế nào, nhìn phản ứng này của nàng, lại quên chuyện ngày hôm qua rồi?” Giọng nói khàn khàn quyến rũ lòng người của Quân Dập Hàn từng tiếng âm vang chui vào trong tai nàng, đập đến hai mắt nàng hoa lên tim như đánh trống.
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt u ám không rõ của hắn, theo bản năng thân thể co rút lại lui về sau, kết quả còn chưa dời ra một tấc, lại bị khuỷu tay hắn đặt trên eo nàng dùng sức thu lại, lập tức bị hắn ôm vào trong ngực dán sát đến không có khe hở, nhất là chỗ nào đó càng thêm rút ngắn cự ly tiếp xúc. Khác thường này khiến cho lỗ chân lông đều đang nhẹ nhàng run rẩy, cảm giác khiến cho nàng đỏ bừng mặt lên trong nháy mắt, nếu đến thời khắc này mà nàng còn không phân biệt được mộng và thực tế, những năm này nàng đều sống uổng công rồi.

Không ngờ “Mộng” này dĩ nhiên là sự thật, “Mộng” này tại sao có thể là thật? Vì sao khi nàng kỳ vọng “Mộng” này là thật, sau khi “Mộng” này biến thật, nàng lại chỉ biết run y hệt như cầy sấy?
Nàng nhìn vẻ mặt âm u của Quân Dập Hàn, nuốt nước miếng một cái, “Cho dù quên, hiện giờ tình hình như vậy cũng có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra rồi.”
“Đoán?” Ý tứ trong giọng nói của Quân Dập Hàn không rõ ràng, “Ý của nàng là từ hiện trường phát hiện án mà nàng cho ra kết quả, lại quên quá trình vụ án xảy ra?”
“... Vâng.” Ôn Noãn nhắm mắt nói, trong lòng lại không nhịn được hối tiếc vì mình mà thở dài, chuyện quan trọng như vậy, nàng thế mà lại quên!
“Nếu như thế, bổn Vương không ngại tự trải nghiệm tái diễn lại vụ án này để cho nàng khôi phục lại trí nhớ.” Dứt lời, hắn không hề cho Ôn Noãn thời gian suy nghĩ mà che người lên.

Thần trí vừa mới khôi phục mấy phần của Ôn Noãn một lần nữa trở nên rối tinh rối mù, nàng hoàn toàn hồ đồ nghĩ đến vò đã mẻ lại sứt trước đó, nếu như đã bò lên giường làm đến tận đây, dứt khoát duy nhất chính là vớt cả tiền lời trở lại, ngày sau nàng không ở bên cạnh hắn thì coi như có chút an ủi trong lòng.
Kích động chính là ma quỷ, nghĩ đến liền muốn thực tế, nàng lập tức buông lỏng cả người, nhiệt tình như lửa đáp lại, liều chết triền miên cùng Quân Dập Hàn.
Ánh ban mai hơi lộ ra, chiến sự mới ngừng, tròng mắt Quân Dập Hàn sâu sắc ngắm nhìn Mộ Hàn đã mệt đến ngủ thật say, một lát sau, êm ái rơi xuống một nụ hôn lên trán nàng, lúc này mới ôm lấy nàng nhắm mắt mà ngủ.
Khi Ôn Noãn tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, bên cạnh đã không có bóng dáng của Quân Dập Hàn, nàng nhìn giường đệm xốc xếch, lại nhìn vết hôn nông sâu trên người, trong lòng không khỏi vừa ngọt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui