Lười Phi Có Độc

Mười vạn đại quân bao bọc vây quanh thành Duyệt Châu, tiếng trống chấn động chu vi trăm dặm, chủ tướng Chu Mặc từ trong đại quân thúc ngựa mà ra, xách thương chỉ thẳng vào trong thành cao giọng hét nói: “Hàn Vương, ngươi có bản lĩnh đừng đùa giỡn giở trò bịp bợm ở trong bóng tối, đường đường chính chính đánh một trận tử chiến với bản Tướng quân!”
Gió đưa giọng của hắn vào trong thành, nhưng lại lấy được giọng nói cực kỳ khinh thường của Lạc Phi: “Dựa vào ngươi, cũng muốn?” Dứt lời, tay hắn cầm lãnh kiếm phi thân mà xuống, kiếm khí ngang trời xẹt qua đánh thẳng vào mặt Chu Mặc.
Hai nam nhân nghẹn từng tầng tức giận giống nhau vừa va chạm tới, phía trước đại quân dưới tường cao, thương bạc bay lượn kiếm lạnh như sương, nhiều chiêu nhanh như tia chớp ra tay tàn nhẫn, có xu thế không chết không dừng.
“Ầm.” Hai chưởng đụng nhau, chỉ trong khoảnh khắc nội lực bốn phía kích động cát bay đá chạy, binh lính gần bên bị bức đến giơ tay lên che mắt liên tiếp lui về phía sau, Chu Mặc bị bức rơi xuống ngựa mà Lạc Phi phi thân trên không quay trở lại đầu tường.

Lạc Phi đưa tay lau vết máu trên khóe môi, ánh mắt đào hoa nhuốm từng tầng khí lạnh nhìn Chu Mặc dùng thương ổn định thân hình sắc mặt cực kỳ khó coi, mang cười nói: “Chỉ với dáng vẻ khiếp nhược này của ngươi mà vọng tưởng muốn đấu một trận với Hàn Vương, trước đại quân ngươi xem ra thật đúng không sợ mất mặt xấu hổ, ta nghĩ ngươi nên dứt khoát xách thương tự vẫn, như thế mới có thể thể hiện ra vài phần bản sắc đại trượng phu, giữ được chút mặt mũi.”
“Phụt.” Chu Mặc há miệng phun ra máu tươi, không biết bị tức hay lúc giao thủ với Lạc Phi bị nội thương, đôi mắt đen như mực của hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào Lạc Phi đang ở trên cổng thành có thái độ cực kỳ khinh miệt, trong tay nắm chặt thương bạc đột nhiên nhấc đầu thương nhằm lên ngay cổ họng mình.
“Tướng quân!”
Hành động lần này của hắn khiến phó tướng cách đó không xa hoảng sợ kinh hãi, ngay cả Lạc Phi trên đầu tường, châm biếm trên khóe môi theo đó khựng lại, đáy mắt lộ vẻ thất vọng.
Nhưng sau một khắc, lại thấy Chu Mặc cầm thương bạc trong tay đang đâm vào trong cổ họng mình đồng thời eo ếch gập lại, cổ ngửa ra sau, thương bạc đánh một vòng trên đầu ngón tay giống như tia chớp gào thét mà đi về phía Lạc Phi đang đứng trên đầu tường.
Thế đi của thương bạc nhanh mà mãnh liệt, trong chớp mắt đã tới trước người Lạc Phi, hắn tránh không thể tránh, đầu thương đâm tới áo bào hắn, sắp đâm vào trong ngực bụng thì đột nhiên gãy làm hai đoạn, phương hướng nghịch chuyển xuyên vào lồng ngực Chu Mặc còn chưa kịp thu hồi vẻ hả hê.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong điện quang hỏa thạch, đối với kết cục này, người ngựa hai phe đều rơi vào trong tình trạng kinh hãi, ngay cả bản thân Chu Mặc cũng không thể tin cúi đầu nhìn thương bạc bị gãy làm đôi đâm trước ngực phun trào chảy máu thành cái lỗ lớn, lại cố sức ngẩng đầu nhìn về bóng dáng tuyệt thế cầm kiếm đứng chắp tay trên tường thành, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại té xuống.

Đến khi chết mới hiểu, suy cho cùng là do hắn quá mức tự phụ, nam nhân này, cho dù hắn dốc cả một đời cũng không theo kịp, hắn thật sự không xứng làm đối thủ đánh một trận với người ta!
Trong đại quân, tướng lĩnh Hầu Úc của viện quân do Mộ Dung Tịnh phía tới mắt lạnh nhìn một màn này, giơ tay lên gọi tiểu tướng bên cạnh ra nhỏ giọng căn dặn mấy câu, giơ tay lên đang định hạ lệnh đại quân tiến công, lại thấy trước mắt lóe tia sáng bạc, cổ như có thứ gì lạnh lẽo lướt qua rồi mất đi tất cả tri giấc.
Đầu của Hầu Úc bị Quân Dập Hàn lấy kiếm cắm trên tường thành, mà hắn vẫn một bộ áo trắng không nhiễm trần thế, vẻ mặt nhạt mà xa, như thần sa xuống, thần thánh không thể xâm phạm, không ai thấy rõ, nam nhân giống như thần này vào một khắc trước cắt đầu chủ tướng người ta trong mười vạn đại quân như thế nào, cũng không ai thấy rõ hắn cứu Lạc Phi trong tình trạng ngàn cân treo sợ tóc đồng thời còn khiến Chu Mặc táng mình dưới thương bạc của chính hắn như thế nào.
Quân Dập Hàn, không hổ là Chiến thần của nước Linh!
Hai người chủ tướng trước sau bỏ mình, mười vạn đại quân như rắn mất đầu rối loạn trong chốc lát thần kỳ này rồi sau đó ào ào quỳ một chân trên đất chủ động quăng mũ cởi giáp thề thần phục Hàn Vương.

Trận chiến này, lấy Hàn quân hoàn toàn thắng lợi mà chấm dứt, sự tích anh dũng lấy đầu tướng địch trong mười vạn đại quân của Hàn Vương truyền khắp đầu đường cuối ngõ, không ít thanh niên trai tráng rối rít thu dọn hành trang đến đầu quân dưới cờ Hàn Vương đẻ thực hiện giấc mộng nam nhi của mình, mà đánh một trận, càng khiến cho khu vực Giang Đông vững vàng nắm trong tay Hàn quân, thậm chí không ít châu huyện chủ động thoát khỏi chính quyền triều đình hiện tại quy thuận Hàn Vương.
Dõi mắt thiên hạ, Hàn Vương đã có xu thế quy về!
Nhưng chiến sự thắng lợi cũng không khiến cho vẻ lạnh lẽo chìm giữa hai chân mày Quân Dập Hàn giảm bớt chút nào,


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui