Lười Phi Có Độc

Ôn Noãn giật mình trong lòng, không biết hắn nói như thế nào là chỉ cái gì, nàng hơi tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thuộc hạ không nên lừa dối Vương gia, thuộc hạ và Bách Lý Cảnh Nhiên quen biết nhiều năm trước đây, lúc ấy khi đi Hắc Minh trại thuộc hạ cũng không biết hắn là trại chủ của Hắc Minh trại, vì tránh cho Vương gia hiểu lầm nên không nói sự thật với Vương gia.”
Nàng ngập ngừng một chút, lại thấy Quân Dập Hàn giống như mắt điếc tai ngơ cũng không lên tiếng, lòng bàn tay nắm thật chặt lại nói: ‘Chắc hẳn Vương gia cũng phát hiện thuộc hạ không phải là nam tử.” Tuy sơ hở không rõ ràng, nhưng một cước Thần Vũ chặn ngang kia, lại thêm nhãn lực của Quân Dập Hàn, chắc hẳn đã sớm phát hiện.
Mà bên ngoài trướng, Ngọc Dao đang định đưa bữa ăn khuya cho Quân Dập Hàn nghe chính miệng hắn trần thuật, tròng mắt khẽ chuyển lạnh, nàng không biến sắc nín thở ẩn bóng dáng vào trong ngóc ngách nơi doanh trướng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Bổn Vương đều biết những chuyện này.” Rốt cuộc, sau trầm mặc lâu dài làm cho người ta hít thở không thông, Quân Dập Hàn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt sắc thăm thẳm nhìn nàng, khẽ nghiêng người về phía trước hơi cúi người đe dọa nhìn vào mắt nàng, “Trừ đó ra, ngươi còn có gì khác muốn nói cho bổn Vương không?”

Khoảng cách gần như thế, cả người đều bị hơi thở của hắn bao vây, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, thân thể lại hơi không khống chế được muốn chui đầu vào trong ngực hắn, nhưng trong lòng lại đồng thời vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt tự nói với mình giờ phút này cũng không phải là lúc tâm viên ý mã, nàng miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, dưới ánh nhìn tập trung của hắn, ánh mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải xoay loạn không dám quang minh chính đại nhìn thẳng vào hắn, khẽ lui về phía sau một bước định tránh né khí thế của hắn vây quanh, dưới chân không biết vấp phải cái gì ngã một cái ngồi lên giường thấp, gương mặt gần như dán vào ngực hắn, nàng hơi hốt hoảng đưa tay chống đỡ trước ngực hắn để mình ngửa ra sau kéo ra chút khoảng cách, chỉ cảm thấy giờ phút này tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Thuộc hạ thật sự ngu dốt, thuộc hạ có chỗ quên không bẩm báo rõ, kính xin Vương gia chỉ thẳng ra.” Khó khăn lắm, đầu óc choáng váng của nàng mới có thể rõ ràng điều chỉnh một câu ra ngoài.
Lòng bàn tay của nàng đang dính lên vị trí trước ngực hắn, vốn là nơi trống không, lại trong thoáng chốc được ấm áp bao vây, lại khiến cho trong lòng hắn bay lên chút si mê, nhìn gương mặt mặc dù hết sức trấn tĩnh nhưng vẫn hoàn toàn lộ ra vẻ yêu kiều, tròng mắt hắn tối dần, đầu ngón tay khẽ nang, khi sắp sửa chạm đến da thịt đỏ bừng của nàng thì đột nhiên trượt xuống giữ chặt cổ họng của nàng, trong đáy mắt sâu thẳm bắt đầu khởi động ý lạnh vô tận, “Là ai phái ngươi tới?”
“Thuộc hạ nghe không hiểu Vương gia đang nói gì?” Chốc lát dịu dàng đột nhiên chuyển đổi khiến Ôn Noãn hơi ứng phó không kịp.
“Không hiểu?” Quân Dập Hàn nhìn vào tròng mắt trong suốt của nàng, lại cảm nhận cái cổ mảnh khảnh dễ dàng gãy dưới chưởng của mình, không nhịn được định thu tay lại ôm nàng vào trong ngực mà yêu thương, nhưng nghĩ tới đủ điểm hoài nghi mấy ngày nay, hắn cuối cùng ép mình nhẫn tâm không chút cử động, lạnh lùng nói, “Bắt Bàng Thiên nhân cơ hội ở lại quân doanh, lại mượn y thuật ở lại bên cạnh bổn Vương, Bách Lý Cảnh Nhiên của trại Hắc Minh vì ngươi mà mang theo cả trại làm thuộc hạ của bổn Vương, ngươi lấy cớ người Bách Lý Cảnh Nhiên cướp được nhìn quen mắt mà dụ bổn Vương đi kiểm tra, càng khiến cho người ta khả nghi chính là, thái độ của ngươi với người được cứu về, sự quan tâm và ánh mắt tuyệt đối không phải dành cho người xa lạ mà có, đừng nói cho bổn Vương, ngươi không biết thân phận của hắn.”
“Thuộc hạ thật sự biết hắn là Hoàng thượng.” Trong lòng Ôn Noãn cười khổ không thôi, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là ngẫu nhiên tạo thành tất nhiên sao, chuyện cho tới bây giờ nàng cũng chỉ có thừa nhận, cảm nhận được tay ở cần cổ thắt chặt thêm vài phần, nàng hơi khó thở nói, “Trước kia khi thuộc hạ quen biết Hà Nhi từng gặp Hoàng thượng.”

Quân Dập Hàn cũng không biết rằng Hà Nhi không biết thân phận của Quân Hạo Thiên, bây giờ tình thế cấp bách cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước nhờ vào đó để che giấu, huống chi hắn cũng không nhớ rõ từng ly từng tí giữa Quân Hạo Thiên và nàng, vì vậy cũng sẽ không biết cái gọi là Hà Nhi chính là bản thân nàng Ôn Noãn của phủ Tướng quân, cho dù hắn muốn tra, cũng không thể nào tra được, nàng không muốn lừa dối hắn, nhưng bây giờ lại chỉ có thể đổi hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để đổi lại thời gian ngắn ngủi nàng có thể hầu hạ bên cạnh hắn.
Cho dù lúc này nàng đã sắc mặt ửng hồng khó thở, nhưng lại vẫn cười nhạt ung dung nhìn hắn, vẻ thâm tình quyến luyến nơi đáy mắt kia, tuy rằng nàng giấu cực kỳ tốt, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cùng Quân Dập Hàn nhìn thẳng vào mắt vẫn không cẩn thận mà nứt ra một khe hở, mơ hồ rơi vào đáy mắt hắn, hắn hiểu được tất cả theo lời nàng nói cũng không phải là thật, nhưng không hiểu tại sao, cho dù hắn ép hỏi nàng, biết nàng miệng đầy lời nói dối giấu giếm hắn khắp nơi, trong chỗ sâu nơi trái tim vẫn rất tin tưởng nàng từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ, phần căn cứ tín nhiệm không lý do này ngay cả chính hắn cũng cảm thấy hoang đường, nhưng hắn lại tuyệt đối không muốn đi chống lại.
Tròng mắt hắn chìm nổi vài lần, cuối cùng ngón tay buông lỏng, lòng bàn tay trượt đến sau gáy nàng khẽ đè, Ôn Noãn không hề đề phòng bị nằm lên giường thấp, lòng bàn tay trên ngực bỗng nhiên bỏ xuống mang đi vẻ ấm áp thỏa đáng trong lòng hắn, hắn hơi nhíu mày, không đợi Ôn Noãn mở miệng, đã lạnh lùng nói: “Cởi quần áo ra.”
“Khụ khụ.” Ôn Noãn vốn đang thuận khí, lời này của hắn vừa ra, một ngụm khí tắc vào trong cổ họng, ho đến hai mắt nàng hiện lệ, nghiêng đầu sắc mặt ửng đỏ nhìn hắn.

“Đừng để cho bổn Vương nói lần thứ hai.”
Mặc dù


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui