Lười Phi Có Độc

“Noãn Bảo, nàng cảm thấy kiến nghị này như thế nào?” Bách Lý Cảnh Nhiên hết sức đồng tình nhìn về phía nàng.
“Nhiễm Nhiễm cô nương quả thật không tệ, người thay thế tới vừa kịp lúc.” Ôn Noãn gật đầu đồng ý.
Bách Lý Cảnh Nhiên nhìn chăm chú vào nàng, lại thấy vẻ mặt nàng không tập trung không thèm để ý chút nào, tay cầm ly của hắn hơi căng cứng, giọng nói lại mang theo ba phần ý cười, “Noãn Bảo yên tâm, đời này ta chỉ biết cưới một mình nàng, nàng không cần bị ghen tới nghĩ một đằng nói một nẻo với ta.”
Ôn Noãn ngước mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn lại cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt giống như trêu chọc, nhưng đáy mắt không hề che giấu vẻ quyến luyến lưu chuyển lại khiến cho nàng giật mình trong lòng, chợt nhớ lại ánh mắt nàng từng nhìn thấy giống thế ở đời trước, lúc ấy nàng một lòng say đắm các hạng mục thí nghiệm, cũng không hề có chút kinh nghiệm nào trong tình cảm, tiếp xúc nhiều nhất chính là hắn và Ánh Văn, sau khi biết hắn và Ánh Văn yêu nhau, trong lòng nàng vui vẻ cầu phúc vì bọn họ, khi đó nàng nhớ ánh mắt hắn nhìn Ánh Văn luôn luôn mang theo nụ cười ấm áp vui vẻ, không giống như khi nhìn mình, nàng nghĩ đây là ánh mắt của người yêu nhau thôi, tóm lại là nhiều kiểu nhiều dạng, đáy lòng thật ra cũng mơ hồ mong đợi có một nam tử có thể đối xử với mình như vậy.
Nhưng từ sau khi yêu Quân Dập Hàn, bây giờ mới biết được hàm nghĩa của ánh mắt như thế, khó trách mấy ngày nay hành động của hắn khác thường như vậy, khó trách hắn cứ cố chấp muốn thành hôn với mình, nàng vốn cho rằng bọn họ chỉ là xa cách lâu ngày mới gặp lại, hắn nhất thời không kiềm chế được nỗi lòng, lại hóa ra, thì ra hắn là như thế!

Như vậy nữ nhân khác mà hắn yêu trong miệng Ánh Văn chẳng lẽ chỉ mình?
Ôn Noãn nhất thời tay chân lạnh lẽo, ly trà không tiếng động rơi từ trong tay xuống đất vỡ nát, nàng chống mép bàn lảo đảo đứng dậy, Bách Lý Cảnh Nhiên nhìn mặt nàng đột nhiên không hề có chút sắc máu nào, cho rằng nàng khó chịu ở đâu đó, mới vội khẩn trương đứng dậy đưa tay đỡ nàng, nàng lại giống như con mèo hoảng sợ đột nhiên né tránh, lạnh lùng nói, “Đừng đụng vào ta.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Noãn Bảo?” Tay Bách Lý Cảnh Nhiên đưa ra dừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn nàng sâu như bầu trời đêm không sao.
“Ta mệt mỏi, đi về nghỉ trước.” Ôn Noãn kéo hai chân vô lực bước nhanh bất ổn rời đi.
Mạnh Cô Nhiễm nhìn bóng dáng mảnh mai rời đi, hứng thú trong mắt dồi dào, quả nhiên là màn diễn hài cực hay!
Mặc dù người chung quanh không hiểu rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng cảm nhận được áp suất thấp nồng đậm trong không khí, cũng im lặng không lên tiếng lặng lẽ lui xuống, tiếp theo đó mang luôn cả Nhiễm Nhiễm cô nương rời đi, phòng khách vốn không khí ấm áp như vậy trong nháy mắt chỉ còn lại một thân một mình Bách Lý Cảnh Nhiên.
Nàng chậm lụt như vậy cuối cùng đã nhìn ra tâm ý của hắn rồi sao?

Tâm ý của hắn lại thật sự khiến cho nàng cảm thấy đáng sợ hãi như vậy?
Quả nhiên, Ánh Văn nói đúng, đối với nàng, hắn cần một lòng chờ đợi, không thể nóng vội, kiếp trước, nếu như không có ngoài ý muốn như vậy, hôm nay có phải bọn họ sẽ không có chỗ bất đồng không?
Theo thời gian chuyển dời, hắn thật sự khó nhịn tình cảm đè nén quanh năm, nàng một lòng dồn tình cảm vào trong thí nghiệm, nếu thật sự ngu dại bảo vệ như vậy tiếp, hắn thật sự sợ một ngày kia hắn không để ý tình yêu đầu tiên của nàng sẽ bị người khác nhanh chân đến được, cho nên không để ý đến Ánh Văn khổ cực khuyên can đừng thổ lộ với nàng, nếu muốn chân chính ở cùng một chỗ với nàng, nhưng ai biết lời thổ lộ của hắn còn chưa ra khỏi miệng, tất cả mọi chuyện lại xoay mình chuyển thẳng xuống phát triển theo hướng không thể khống chế.
Đời trước bỏ lỡ đời này rốt cuộc đã làm, nhưng lại thật sự sai lầm rồi, với nàng, hắn suy cho cùng chỉ có thể làm đưa tay xua tan mây thấy ánh trăng mà thôi, thôi, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười khổ, ai bảo hắn yêu chính là nàng đây? Hắn đã ở bên cạnh nàng gần hai mươi năm, nhưng mà canh chừng mười năm hai mươi năm hoặc hết cả đời thì như thế nào? Chỉ cần hắn có đủ kiên nhẫn, hắn tin tưởng cuối cùng nàng sẽ yêu hắn, ở lại bên cạnh hắn.
Ôn Noãn không biết mình trở lại phòng như thế nào, nàng chỉ cảm thấy thân thể lạnh lợi hại, ngồi ở trên giường co chặt mình lại thành một cục nhưng vẫn không khống chế được ý lạnh đang tràn ra từ tứ chi bách hài, trước mắt không ngừng hiện lên khuôn mặt cười đến tuyệt vọng của Ánh Văn, có phải nàng ấy, có phải nàng ấy biết người Cố Thần Vũ yêu là nàng, cho nên mới tuyệt vọng như vậy, cho nên mới tuyệt vọng đến muốn dùng tự sát để thổ lộ khổ sở trong lòng?

Nàng vốn định tìm cơ hội chất vấn Cố Thần Vũ về chuyện này, vì cái gì lại thay lòng, tại sao phải đối xử với Ánh Văn như vậy, nhưng hôm nay đột nhiên phát hiện đầu sỏ tội này lại là chính mình, mặc dù nàng không biết tất cả, nhưng Ánh Văn lại gián tiếp vì nàng mà chết, nàng đối mặt với Ánh Văn dưới cửu tuyền như thế nào, đối mặt với Thần Vũ bây giờ như thế nào? die ennd kdan/le eequhyd onnn
Ôn Noãn chỉ cảm thấy trong lòng đau thương nồng đậm và mệt mỏi mà đến, tựa đầu chôn thật sâu giữa hai chân.
“Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, chẳng biết tại áo, đau thương trong lòng đột nhiên có cửa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui