Lười Phi Có Độc

Đợi đến khi việc công nói xong, sau khi Bạch Ưng rời đi, tròng mắt lạnh lẽo của Quân Dập Hàn dần hiện lên vẻ tối tăm, hắn nhìn chiếc nhẫn bằng cỏ trên ngón tay vô danh bàn tay trái, vật này tới sau khi hắn tỉnh lại thì đã thấy đeo trên bàn tay hắn, mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, trong lòng hắn lại trống rỗng lợi hại, nhưng cho dù như thế, hắn cũng chưa từng nghĩ tới ý niệm tháo nó xuống mà cứ thuận theo tự nhiên lưu nó lại, hắn nhắm mắt lại, đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, trong đầu giống như có hình bóng giới thiệu về nó, có giọng nói mơ hồ vang lên, hắn tập trung tinh thần nỗ lực muốn nghe giọng nói, nhưng lại yên lặng giống như đây chỉ là ảo giác của hắn.
Nếu tối hôm qua nàng kia là Vương phi của hắn, nữ nhân hắn yêu sâu đậm...
Ý niệm này vừa mới thoáng qua, hai mắt hắn đang nhắm lại dột nhiên mở ra toát ra ý lạnh thấu xương, hắn sao có thể yêu thương nữ nhân Mộ Dung Tịnh kín đáo đưa cho hắn, thật sự là một chuyện rất đáng buồn cười!
Quân Dập Hàn à Quân Dập Hàn, ngươi chẳng qua bởi vì chính biến bị trọng thương mà thôi, lại bởi vì vậy mà bắt đầu hoài nghi lòng mình, chẳng lẽ vết thương kia còn tổn thương đến đầu óc của mày sao, hắn lạnh lùng tự giễu, hoài nghi nhỏ bé đến không thể nhận ra trong lòng lúc này tan thành mây khói. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Mặc dù bây giờ Quân Dập Hàn không thể nhận ra nàng, nhưng người chung quanh lại vẫn nhận biết nàng, nếu nàng muốn ở bên cạnh hắn trong khoảng cách gần thì không thể không thay đổi dung nhan, vì vậy, sau khi Ôn Noãn tìm khách điếm ở lại đã tỉ mỉ điều chế khống nhan đan đã điều chỉnh công dụng mấy lần, khống nhan đan này dù sao cũng lấy độc chế thành, nếu dùng thuốc trong thời gian ngắn thì không có gì tổn thương cho thân thể, nhưng lúc này Ôn Noãn muốn đến gặp Quân Dập Hàn, tâm tình khẩn trương đã khiến cho nàng không có nhiều thời gian cải tiến, nàng vội vã dùng một viên khống nhan đan có thể duy trì dung mạo hơn một tháng, sau đó bắt đầu chạy tới Ký Châu.

Gần tối ngày thứ ba, Ôn Noãn đi tới hẻm núi, nàng tìm nơi tránh gió định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút ăn thứ gì đó rồi lại lên đường, nhưng chưa ăn được hai miếng, có lẽ do mấy ngày liên tiếp bôn ba mệt nhọc, cơn buồn ngủ đột kích, nàng tựa vào trên tảng đá bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, một loạt tiếng vó ngựa cuồn cuộn mà đến, đầu óc mềm nhũn của Ôn Noãn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã nghe bốn phía vang lên tiếng ầm mãnh liệt, ngay cả trên mặt đất cũng bắt đầu lay động, ngay sau đó là tiếng kêu rên thê lương thảm thiết truyền đến.
Động đất?
Đầu óc nàng còn hơi lơ mơ lóe lên, đặt hai tình huống kết hợp lại, thân thể định lướt đi muốn rời khỏi nơi này vì sợ bị chôn sống, kết quả thân thể vừa mới lướt đi được một nửa lai bị một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống ép cho phải lộn ngược trở lại, ngay sau đó nghe thấy một giọng cao ra lệnh xông phá ầm ầm giáng xuống và tiếng binh lính kêu rên thảm thiết phát ra.
“Giết...”
Ôn Noãn nhìn tình cảnh bụi bay đầy trời cây gỗ lăn người ngã ngựa đổ ngay trước mắt, rốt cuộc sáng tỏ, đây không phải là động đất, mà là cháu của con rùa trí tuệ không phát triển mang binh tới hẻm núi này bị phục kích rồi, nàng thật sự bị xui tám đời, nghỉ chân cũng có thể gặp phải tai họa bậc này!
Nhìn phía ngoài hỗn loạn tưng bừng máu bắn tung tóe, nàng quyết định tiếp tục ở lại bên trong nghỉ ngơi một chút, nhưng nàng vừa mới che miệng đánh nửa cái ngáp, một thanh đao lớn sáng loáng đã bổ tới mặt nàng. dieendaanleequuydonn
Ôn Noãn nhanh nhẹn lắc mình tránh qua, thanh đao kia liền hung hăng bổ trúng lên tảng đá sau lưng nàng bắn lên từng loạt tia lửa, lửa giận trong lòng nàng vọt lên thiêu đốt, nếu vừa ròi nàng không tránh kịp, đao này không chém nàng thành hai nửa không thể, mà đối phương thấy nàng lại tránh thoát một đao kia, đao trong tay lại càng chém hung dữ lưu loát, trong lúc nhất thời chỉ thấy nơi vốn yên tĩnh bí mật trở nên tiếng gió gào thét đao ảnh lộn xộn ngân châm như mưa thuốc bột lan tràn.
Tiếng chém giết phía ngoài càng lúc càng nhỏ, mà hai người càng đấu càng đơn giản, khinh công của Ôn Noãn tuy thế gian ít người có, nhưng ở nơi này trong không gian thu hẹp cũng không có nhiều tác dụng lớn, vả lại võ công thường thường, chỉ mạnh hơn khoa tay múa chân một chút, kiên trì lâu như vậy với chiêu thức bén nhọn của đối phương hoàn toàn ỷ vào thân hình linh hoạt và phấn độc ngân châm ép thế công của đối phương đồng thời không thể không tránh né tự vệ.

“Hèn hạ, chỉ biết dùng độc tính hảo hán gì!” Rốt cuộc, trên khuôn mặt của đối phương có thân thể cường tráng lộ vẻ tức giận, bực mình nói.
“Vô sỉ, chỉ biết dùng đao tính là nam nhân gì!” Ôn Noãn bĩu môi châm biếm ngược lại.
“Dùng đao như thế nào mà không tính là nam nhân?” Đối phương đột nhiên vung một đao sau đó tức giận nói.
“Bổn công tử nhớ có một bảo điển, trên đó có một công pháp rất quan trọng viết là như vậy: Muốn luyện thần công, vung đao tự cung, ngươi đao không rời tay, chẳng lẽ lúc nào chuẩn bị vung đao tự cung?” Chân mày Ôn Noãn khẽ nhếch cười đến giễu cợt.
“Vung đao tự cung?” Đối phương nhíu mày lại.
“Không sai.” Ôn Noãn nhìn chính xác một khe hở, đột nhiên đá một cước ra.

“Oa ~”
Một tiếng gào tê tâm liệt phế, mũi chân Ôn Noãn khẽ đá, đao trong tay đối phương rơi xuống, trong nháy mắt đến tay nàng kê ngược lại lên cổ hắn, môi nàng khẽ nhếch, tầm mắt lướt xuống chỗ phía dưới eo ếch đối phương đang cong hai chân lại kẹp chặt, cười nói: “Có muốn trải nghiệm một chút tư vị của vung đao tự cung không?”
Nếu là trước đây còn chưa hiểu ý tứ của những lời này, nhưng dưới tình huống “Công khai” như vậy còn không hiểu, trừ phi hắn là kẻ ngu, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, mắt hổ trợn lên giận dữ nhìn nàng, cắn răng nói: “Ngươi dám!”
Ôn Noãn lại tự nhiên cười một tiếng, “Nếu không ta thử một chút?” Vừa nói, cổ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui