Lười Phi Có Độc

“Chủ thượng, Hàn Vương dùng binh riêng lấy tên Thanh Quân Trắc*, đã khởi sự** từ Ký Châu.” Thanh Nham nói.
(*) Thanh Quân Trắc: chỉ thanh trừ thân tín, gian thần bên cạnh quân vương (vua)
(**) khởi sự: phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang
“Hả?” Nam tử ngồi trên chỗ chủ vị nhếch môi cười, thật sự hài lòng nói, “Rốt cuộc tạo phản.” Hắn lấy tay vuốt cằm, mặt mày hơi đổi, “Hiện giờ đại quân nước Kim áp sát biên giới, nước Linh lại nội loạn không ngừng, Thái hậu cầm quyền, thật sự khiến cho người ta lo lắng.” Hắn nhàn nhạt hạ lệnh, “Tạm thời án binh bất động, đợi đến...”
“Chủ thượng, động Huyền Băng sụp.” Hắn còn chưa nói xong, một thị vệ chạy vào trong điện bẩm báo.
“Sụp?” Nụ cười trên khóe môi hắn đông lạnh, “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Bẩm Chủ thượng, nửa canh giờ trước.”

Ôn Noãn đứng bên bờ sông rửa mặt, nhìn mặt mũi hơi gầy gò hơn trước kia, suy nghĩ vẫn hơi rối loạn, nếu nàng nhớ không lầm cổ độc trên người nàng và độc “Tuyệt trần” nàng trúng do thay máu cho Quân Dập Hàn, theo lý nên đến điện Diêm Vương uống trà mới phải, sao khi tỉnh dậy lại nằm ngủ trên giường huyền băng * cực kỳ hiếm thấy?
(*) huyền băng: băng ngàn năm
Chẳng lẽ nàng được cứu?
Theo lẽ thường nếu chính xác là được cứu rồi, chỉ có điều ai có y thuật giỏi đến mức có thể giải được độc nàng mất ba năm tâm huyết chế thành? Người này nếu như có cơ hội nàng nhất định sẽ gặp.
Nàng nghỉ ngơi chốc lát, đứng dậy nhìn chung quanh, trước mặt lớn nhỏ có ba con đường, nàng nghĩ, lần này cho nàng mà nói cũng được tính là trùng sinh, nếu là trùng sinh thì nên đi theo con đường lớn mới đúng.
Không biết Quân Dập Hàn bây giờ như thế nào? Nghĩ đến hắn, trong lòng lại căng lên đau đớn dữ dội.
“Tiểu nương tử, có phải không tìm được đường về nhà không, ca ca dẫn nàng về nhà có được không?” Lòng nàng đang co rút đến lợi hại, bên tai lại đột nhiên truyền đến một giọng nói thô bỉ cắt đứt co quắp trong lòng nàng, trong đó còn kèm theo vài tiếng cười phóng đãng của người khác.
“Thức thời cút ngay.” Chân mày Ôn Noãn hơi nhíu lại, lạnh giọng quát lớn.
“Ơ, tính khí của tiểu nương tử còn rất cay, ca ca thích.” Nam tử kia cười toét miệng lộ răng vàng khè, lắc lư đi về phía nàng, rồi thò tay đi vuốt cằm nàng.
“Bốp.” Một cái tát mạnh mẽ của Ôn Noãn đập lên mặt hắn, kết quả sau khi tay đập dính đầy dầu khiến dạ dày nàng sôi trào căm ghét không thôi.
“Dữ mụ nội nó, lại dám đánh ông đây.” Nam tử trợn tròn mắt, bàn tay mập mạp lật tay hung hăng đập về phía nàng, Ôn Noãn nghiêng người tránh thoát, nhấc chân hung hăng đạp trúng bụng hắn.
“Ngươi đồ đê tiện, các huynh đệ lên cho ta, lão tử nhất định cưỡi trên người ả ta, không chơi đùa chết ả ta không thể.” Nam tử ôm bụng cuộn tròn người gầm lên giận dữ.

Nhưng một lát sau, từng tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, trong tay Ôn Noãn tung tung tảng đá, chân đạp bụng nam tử, khẽ cúi người hỏi hắn: “Ngươi vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa, hử?”
“Nữ hiệp tha mạng nữ hiệp tha mạng, ta ăn nhiều cứt nói chuyện thối, ngài đừng chấp nhặt với ta, hãy tha cho ta đi.” Nam nhân bỉ ổi đau đến nhe răng nhếch miệng cầu xin tha thứ.
Ôn Noãn nghe lời nói kia, nhìn lại hàm răng vàng khè của gã, chỉ cảm thấy dạ dày sôi trào dữ dội, nàng dời ánh mắt đi, lạnh lùng nói, “Giao toàn bộ tiền trên người ra.” Bây giờ nàng người không đồng nào, cần phải lấy một chút ăn cơm.
“...”
Sau nửa canh giờ, cuối cùng nàng đã tới một khách điếm trong trấn nhỏ bên cạnh ăn cơm, đợi sau khi thức ăn dâng lên đầy đủ, nàng hỏi tiểu nhị: “Không biết từ đây đi Kinh thành như thế nào?”
“Cô nương muốn đi Kinh thành?”
“Ừ.”
“Nơi đây là biên giới nước Linh và nước Tịch Nguyệt, cách Kinh thành xa ngàn dặm, hiện giờ binh mã loạn lạc, nếu cô nương không có việc gì quan trọng, vẫn nghe tiểu nhân khuyên một câu đừng đi.” Tiểu nhị rất tốt bụng nói.
“Binh mã loạn lạc?”

“Đúng vậy.” Tiểu nhị nhìn chung quanh không thấy bóng người, lại nhìn bên này nhỏ giọng nói, “Bây giờ Hoàng thái hậu lộng quyền chấp chính, Hàn Vương khởi binh ở Ký Châu, người ngựa hai phe chính là đánh nhau túi bụi, nhìn khí độ cô nương chắc là đại gia khuê tú nuôi dưỡng trong khuê phòng, không biết những chuyện này cũng rất bình thường.”
Ôn Noãn vội vã dùng cơm xong, lập tức mướn xe ngựa chạy tới Ký Châu, ngàn tính vạn tính lại tính sai Quân Dập Hàn cuối cùng bị trọng thương, Mộ Dung Tịnh mất đi Quân Dập Hàn kiềm chế nhân cơ hội cầm quyền.
“Chủ thượng, Ôn cô nương không có ở bên trong.” Thanh Nham thở phào nhẹ nhõm nói với nam tử mặc áo đỏ mặt đông lạnh.
“Không có ở đây?” Mặt hắn nghiêng nghiêng, “Phái người truy xét các đầu đường thông đến Ký Châu.” Cho dù nàng thoát được động Huyền Băng này cũng không bay ra khỏi năm ngón tay của hắn.
“Vâng.” Thanh Nham lĩnh mệnh rời đi.
“Chủ thượng, Hoàng thượng gấp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui