Lười Phi Có Độc

Editor: Puck
“Không phải chàng muốn nghe ta phân tích hai phần mưu trí còn dư lại sao?” Nàng dẩu dẩu môi định cười, chất lỏng nhiệt độ thấp lại thuận thế trượt vào trong đôi môi cực kỳ khó khăn nhếch lên của nàng, vị đắng chát trong nháy mắt tràn ra trên đầu lưỡi nàng, nàng đưa tay lau mặt, lúc này mới giật mình, chẳng biết từ lúc nào trên mặt mình đã bị nước mắt thấm ướt, một thân này của nàng, trong trí nhớ lần duy nhất rơi lệ là ba năm trước đây trước tòa nhà thí nghiệm, nàng cho rằng lệ nàng đã khô tâm đã chết, cuộc đời này sẽ không vì bất kỳ một kẻ nào mà rơi lệ, không ngờ, ba năm sau nước mắt này lại bởi vì một nam nhân mà ào ào rơi xuống thế không thể thu lại, lòng này lại bởi vì một nam nhân mà co rút đau đớn không dứt, nàng hơi lộ vẻ sầu thảm rồi lại hạnh phúc cười một tiếng, mặc cho những vị đắng chát kia tràn ra từ đầu lưỡi tới đáy lòng, “Quân Dập Hàn, chỉ cần chàng tỉnh lại, ta sẽ nói hai phần còn dư lại cho chàng biết, ta biết rõ chàng muốn đáp án, nhưng nếu chàng không tỉnh lại, cả đời này ta cũng sẽ không nói cho chàng biết.”
Người trên giường vẫn không hề có phản ứng, nàng nhắm mắt lại, trong lòng hơi hối hận, nếu không phải mình mềm yếu, sao đến nỗi hôm nay nàng mới phát hiện hắn thẩm thấu từng giọt từng giọt một vào trong thế giới bịt kín của nàng.
Nàng thích hắn khóe môi mỉm cười dịu dàng gọi nàng “Phu nhân”, nàng thích hắn thỉnh thoảng lộ ra tính trẻ con ở trước mặt nàng, nàng thích hắn thâm tình nhìn nàng, nàng thích hắn khi nàng đang hờ hững với hắn thì hắn lại sử dụng tình cảm dịu dàng kiên nhẫn từng chút một làm ấm áp trái tim chết héo của nàng... dfienddn lieqiudoon

Thì ra giữa lúc bất tri bất giác, nàng đã thích hắn nhiều dạng như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thẳng vào, chưa bao giờ nhét thẳng vào đáy lòng, thẳng một đường cố chấp gạt bỏ chúng bên ngoài cửa lòng, tự cho là đúng đó là bảo vệ mình, cũng chẳng qua cuối cùng là mất đi.
Lúc trước, nàng vô tình với hắn, một lòng mong đợi hắn chết;
Lúc này, nàng thâm tình với hắn, hắn thế mà lại quanh quẩn bên bờ sống chết;
Chẳng lẽ, đây chính là trừng phạt của ông trời với nàng nhát gan hèn yếu?

Trong lòng Ôn Noãn đau đớn vô hạn, tình cảm vượt qua giới hạn đè ép mấy ngày liên tiếp, một khi tìm được cửa thổ lộ ra thì giống như nước lũ mãnh liệt đổ sụp đê điều ngàn dặm, nàng hung hăng cắn chặt môi, nằm trên người Quân Dập Hàn, chôn mặt vào trong đầu vai hắn, thân thể không tiếng động khe khẽ động đậy, mặc cho nước mắt nóng bỏng thấm ướt vạt áo hắn, chỉ vì muốn có thể lần đầu tiên thoải thoải mái mái phát tiết tất cả cảm xúc kiềm chế nơi đáy lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong nước mắt, âm thanh tranh chấp phía ngoài đã càng ngày càng lớn, nàng đã không còn thời gian dư thừa mặc cho tình cảm phát tiết, nhưng sau khi khóc, dù sao ứ đọng trong lòng cũng thoáng hồi phục, nàng cầm vạt áo của hắn lau khô nước mắt, lúc đứng dậy, thân thể bỗng nhiên ép xuống lần nữa, cánh môi để sát vào bên tai hắn hé mở, giọng nói khẽ đến mức không thể nghe thấy, nhưng lông mi đóng chặt của hắn lại khẽ run.
Nàng hít sâu một hơi đứng dậy, bởi vì hai mắt được nước mắt tắm có vẻ trong trẻo quá đáng, nàng còn giao phó với dân chúng khổ sở đợi ba ngày ở phía ngoài ra sao, nhưng nàng vừa mới bước ra vài bước, mười ngón tay đan xen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui