Editor: Puck
Người không bị ôn dịch lây nhiễm do Lý Ngự y dẫn dắt rút lui cả đêm, chuyện vốn tiến hành cực kỳ bí ẩn, lại không biết vì sao bị truyền đến trong tai mọi người, các bách tính kích động xông phá thị vệ, bao vây từng đoàn viện Quân Dập Hàn và Ôn Noãn ở tạm, rối rít la hét muốn gặp Vương gia, muốn Vương gia giải thích cho bọn họ, nếu Vương gia do triều đình phái tới giúp dân chúng cứu trợ thiên tai cứu chữa, vì sao lại định không để ý đến tính mạng của bọn họ.
Ôn Noãn trầm mặt đứng trước mặt mọi người, nhìn từng khuôn mặt tức giận nhưng lại lộ ra tuyệt vọng nhiều hơn trước mắt, giọng của nàng trầm mà có lực, “Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn thấy toàn bộ người thân của mình bị lây ôn dịch? Chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn thấy tất cả mọi người ở huyện An Nhân đều bị nhiễm ôn dịch giãy giụa mà chết?” Ánh mắt kiên nghị của nàng quét qua mọi người, “Vương gia phụng chỉ đi tới thành Trạch Châu vốn cũng không cần phải dính vào nguy hiểm mà vào huyện An Nhân, nhưng Vương gia vẫn tự thân làm tự mình giám sát tất cả công việc, chẳng lẽ điều này còn chưa đủ nói rõ Vương gia coi trọng dân chúng An Nhân?”
Vẻ tức giận của các bách tính dần bớt, nhưng vẫn không tản ra, mà trầm mặc đứng tại chỗ, lúc này không biết người nào lên tiếng nói: “Tuy nói như thế, nhưng vì sao không thấy Vương gia ra ngoài, gần đây đã có vài ngày không nhìn thấy Vương gia lộ diện, có phải Vương gia nhìn thấy ôn dịch này không cách nào ngăn cản dã rời đi trước rồi không, lưu lai ngươi tới lừa gạt chúng ta, đêm hôm qua đã có người rời đi rồi, có phải đêm hôm nay những người còn lại các ngươi cũng sẽ rời đi toàn bộ không?” di3nd@nl3qu.yd0n
Tình thế vốn hòa hoãn đột nhiên phát sinh biến cố, lửa giận của các bách tính trong nháy mắt dâng cao tầng tầng thiêu đốt Ôn Noãn, Ôn Noãn nhìn về phía giọng nói vừa phát ra nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy từng đầu tóc rối bời che giấu khuôn mặt tràn đầy dơ bẩn, cũng không thể xác định người vừa mới nói là ai, nàng thu tầm mắt lại cất cao giọng nói với mọi người: “Vương gia không hề rời đi, mấy ngày nay Vương gia không ra ngoài là bởi vì vài ngày trước mệt nhọc quá độ lại bị trúng gió lạnh, bây giờ đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhưng cho dù Vương gia mang bệnh cũng nhớ thương dân chúng An Nhân trong lòng.” Ánh mắt nàng lướt qua vẻ mặt nửa tin nửa ngờ của mọi người, giơ cao lệnh bài Hàn Vương của Quân Dập Hàn lên, “Vương gia để cho ta nói với mọi người, thêm thời gian ba ngày, ba ngày sau sẽ tìm được phương pháp khắc chế ôn dịch, xin mọi người nhẫn nại ba ngày nữa.”
Mọi người chụm đầu thấp giọng nói nhỏ, cuối cùng nhất tề lui ra trăm mét nhưng không rời đi mà trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Ôn Noãn không để ý đến bọn họ nữa, xoay người tiến vào trong viện sai người đóng cửa lại, nàng vừa mới đi chư a được hai bước, Lạc Phi nổi giận đùng đùng đã vượt qua trước ngăn trước người nàng, cực kỳ tức giận * nói: “Ngươi điên rồi, nhiều Ngự y như vậy cũng không thể nghĩ ra biện pháp, bây giờ Vương gia lại hôn mê bất tỉnh, ngươi nói lung tung cái gì mà cần ba ngày chắc chắn sẽ tìm ra phương pháp khắc chế, đến lúc đó ba ngày vừa đến ngươi không khắc chế tốt ôn dịch, nhóm điêu dân kia cũng không dễ đuổi.”
(*) Nguyên gốc 气急败坏 (khí cấp bại phôi): Nghĩa gốc: hô hấp dồn dập, chật vật không chịu nổi. Dùng để hình dung phẫn nộ hoặc kích động mà hốt hoảng khi nói chuyện, trả lời. (Baike)
“Ngươi có biện pháp tốt hơn?” Ôn