Mặc dù chỗ hai người như thế ngoại đào nguyên *, nhưng cũng bị hạn chế trong địa phương nhỏ, bốn phía trừ một bên là vách sương độc ra thì ba mặt còn lại chính là núi lớn liên miên không dứt, trên vách sương độc nguy cơ trùng trùng, lại thêm khí độc tràn ngập vách núi cao chót vót, Ôn Noãn vốn không cách nào mang theo Quân Dập Hàn bị nội thương lại bắt đầu bởi vì ôn dịch xuất hiện mà mê man ngắn đi lên, mà đổi thành ba mặt núi lớn lại không thể tiến lên, trước không bàn tới nguy cơ trong núi lớn hơn sương độc bao nhiêu lần, ngọn núi lớn như vậy, đi vào lạc đường một phát, với tài nghệ mù đường của nàng, muốn ra ngoài chỉ sợ khó như lên trời.
(*) thế ngoại đào nguyên: hay thế ngoại đào viên – Thiên đường ở phía sau những cây anh đào, vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.
Hiện nay chỉ còn lại một con đường duy nhất có thể lựa chọn – đi theo đường sông, chỗ có nước sẽ có nhà, chỉ cần đi theo con sông này nhất định có thể đi ra ngoài.
Ban đầu khi Quân Dập Hàn ngủ mê man trong thời gian ngắn còn có thể tự đi bộ một phần lớn thời gian, nhưng càng về sau thời gian ngủ mê man của hắn càng ngày càng dài, thì đổi thành phần lớn thời gian do Ôn Noãn cõng hắn đi.
Đi bộ suốt cả ngày cả đêm trong hai ngày hai đêm, chân Ôn Noãn đã nặng nề như đeo chì, nhưng vẫn cõng Quân Dập Hàn không ngừng đi tới phía trước, ngay cả Quân Dập Hàn đã rơi vào hôn mê, nàng vẫn không ngừng trò chuyện với hắn, coi như không thể để cho hắn giữ vững tỉnh táo, nhưng ít ra cũng có thể không để cho hắn ngủ quá say. diee ndda fnleeq uysd doon
“Này, Quân Dập Hàn, chàng có biết không, thật ra thì khi lần đầu tiên ta gặp chàng rất tốt đẹp, vẫn nghe người đời than thở vì dung mạo của chàng, nhưng lúc chính mắt gặp chàng thì ta mới biết được những lời than thở kia là lời nhạt nhẽo đến nhường nào, vốn không thể hình dung một phần mười dung mạo của chàng.”
“Mới bắt đầu không có xem thường chàng, nhưng càng về sau, càng tiếp xúc càng phát hiện ta vẫn xem thường chàng, lần lượt thua ở trên tay chàng cũng không coi như mất thể diện.”
“Trên Xích Thủy là ta cố ý đá chàng xuống nước, lại không nghĩ rằng bị chàng lôi kéo xuống nước tiếp theo đó chịu tội, nhưng cũng từ lần đó ta bắt đầu hoài nghi thân phận của chàng.
“Trong Phủ doãn, thân phận chân thật của chàng suýt chút nữa bị ta vạch trần, nhưng cố tình lúc đó cổ tham ăn trong cơ thể ta bát đầu phát tác mà toi công uổng phí thời cơ, chàng vì ta bị cổ tham ăn phát tác mà thành giận thành lo ta đều nhìn vào trong mắt, vẻ khác lạ trong lòng kia chính ta cũng không muốn thừa nhận, có thể theo thời gian đổi dời, bất tri bất giác nó tích lũy càng lúc càng lớn, bắt đầu càng ngày càng không theo khống chế của ta, khi ta ngủ mơ mơ màng màng trong lòng lại cảm thấy hơi may mắn, may mà ta bỏ lỡ thời cơ chứng nhận thân phận thật sự của chàng, vẫn có thể giả vờ không biết tất cả, nếu không, dùng tâm trạng ngay lúc đó của ta, ta có thể sẽ tránh chàng lủi mất xa xa.”
“Trên đỉnh Lạc Hà ở Bách thú sơn trang, chàng hôn ta, tâm trạng của ta lại có vui sướng mơ hồ, nhưng lại dâng lên sợ hãi nồng đậm, trước bàn trang điểm chàng vẽ chân mày giúp ta, dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc cầm viết dịu dàng