Lười Phi Có Độc

Cho dù khinh công của Ôn Noãn cực cao, nhưng vô số thị vệ từ bốn phương tám hướng vọt tới, vòng vây dần dần thu nhỏ lại, trước mặt lại có một đội thị vệ cầm cây đuốc xông tới, Ôn Noãn thuận tay đẩy cửa bên cạnh tránh vào.
“Tặc nhân lớn mật, lại dám xông vào địa bàn của tiểu gia, xem tiểu gia có đánh chết ngươi không.” Ôn Noãn đang thích ứng với bóng đêm trong phòng, sau lưng lại đột nhiên có bốn móng vuốt bò lên, nổi giận đùng đùng gầm lên, nàng theo bản năng một phát ném qua vai, bốn móng vuốt này “Phịch” một tiếng nặng nề té rớt trên mặt đất.
“Hự, khốn kiếp.” Người trên đất vừa mắng đồng thời lấy mồi lửa ở trong ngực ra thắp sáng, ánh đèn lờ mờ thoáng chốc chiếu sáng chung quanh, ngân châm đang ra đến đầu ngón tay Ôn Noãn định bắn xuống thì dừng lại, tròng mắt khẽ mở trợn to đối diện với một tròng mắt to cách không tới nửa thước.
Nàng thế mà lại xông vào tẩm cung của Sở Hoan? Khó trách giọng nói vừa rồi để cho nàng quen thuộc như thế, dfienddn lieqiudoon Ôn Noãn đang nghĩ để châm này đổi chỗ khác đâm vào để cho hắn ngủ một giấc hay bổ một chưởng sau gáy hắn để cho hắn ngủ một giấc, kết quả Sở Hoan đã nhanh hơn một bước cầm lấy tay của nàng nói: “Cô nương, dung mạo của cô nương thật đẹp.”

Tay Ôn Noãn run lên, thiếu chút nữa bắn ngân châm lên mặt hắn, lúc này mới phát hiện trong tay hắn cầm một miếng khăn đen, nghĩ đến chắc mới vừa rồi trong bóng tối không cẩn thận bị hắn lấy xuống, nàng đưa tay kéo lại không động, chỉ đành phải lạnh mặt nói: “Tại hạ là nam nhân.”
Nàng dùng thuốc thay đổi dung mạo đồng thời thay đổi giọng nói thành trầm thấp mà lười biếng đúng theo âm điệu của nam tử, Sở Hoan nhìn nàng, cặp mắt mê ly, vẻ mặt thoáng chốc hoảng hốt, há miệng lớn đến mức đủ để nhét trái trứng gà, sau một hồi khá lâu mới tức giận nói: “Dáng dấp của tam ca đã đủ khiến nữ nhân thiên hạ tìm hầm phân để chôn mình, bây giờ lại tới thêm một người, cõi đời này còn có thể có nữ nhân xinh đẹp hơn nam nhân không?”
Ôn Noãn lười phải nói chuyện phiếm với hắn, vừa định dùng sức rút tay mình về, bên ngoài lại truyền đến tiếng thị vệ gõ cửa tìm hỏi: “Tứ Điện hạ, vừa rồi trong cung có thích khách náo loạn, chúng nô tài đang truy tìm ở đây, không biết Điện hạ có thể để chúng nô tài đi vào trong nhìn một chút, để tránh cho thích khách xông vào quấy rầy Điện hạ.”

“Ngươi là thích khách?” Sở Hoan hơi híp mắt quan sát Ôn Noãn hỏi, chỉ cảm thấy gương mặt này sao dễ nhìn như vậy, có thể nói không phân cao thấp với tam ca, hắn càng nhìn càng cảm thấy thích, tim cũng không khỏi thình thịch thình thịch nhảy dựng lên.
“Không phải, chỉ bị hiểu lầm thành thích khách.” Ôn Noãn vừa mới chuẩn bị rút tay về, lúc này lại không biến sắc đi lên phía trước, tính toán nếu hắn thật sự lên tiếng gọi thị vệ thì lần này cho hắn ngủ trước.
“A.” Sở Hoan gật gật đầu, tròng mắt vẫn dính thật chặt trên mặt nàng, khi bên ngoài lại truyền đến tiếng thị vệ, lúc này hắn mới giật mình, đầu óc phục hồi lại tinh thần, ý thức được mình luống cuống, sắc mặt lập tức đỏ dữ dội, tức giận


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui