Lười Phải Yêu Anh

“Chị nhìn thấy rồi chứ?” Ninh Xuyên nói với Ninh San
đang đứng bên cạnh, “Cho dù không có chị, tất cả vẫn diễn ra như bình thường.”

“Vì đấy là con gái của ông ta thôi.” Ninh San trả lời,
“Chị không ở đây, tìm cô ta thế thân cũng chẳng sao, vậy còn vợ ông ta đâu,
chẳng phải vẫn không xuất hiện sao?”

Ninh Xuyên biết, chị gái mình không phải là người dễ
dàng tin người như vậy, “Cho dù thế nào đi chăng nữa, chị đã đồng ý với em rồi,
chúng ta tới đây chỉ để xem một chút, không được gây chuyện.”

“Chị đã không tham gia buổi lễ mở màn cho phiên giao
dịch rồi, em còn muốn thế nào nữa?” Ninh San nhíu nhíu mày, “Về nhà làm bà nội
trợ chắc?”

“Vậy chị muốn thế nào?” Ninh Xuyên cũng có chút nổi
giận.

“Xem tình hình tiêu thụ ngày hôm nay một chút.” Ninh
San khoanh tay lại, “Hơn nữa, Bối Bối vẫn còn ở bên trong mà!”

“Vậy lát nữa chị đón Bối Bối ra rồi chúng ta đi luôn.”
Ninh Xuyên nói.

“Chị đã đồng ý hôm nay sẽ không vào đó gây chuyện.”
Ninh San nhìn anh, nhả từng chữ, “Cho nên đừng có yêu cầu chị nhiều quá, nếu
không chị không biết mình có làm được như yêu cầu của em không đâu.”

Đổi lại là trước kia, Ninh Xuyên nhất định sẽ bị lời
này của cô ta làm cho im bặt, sau đó bị cô ta dắt mũi đi, có điều bây giờ anh
không còn giống như trước, “Chị, sáng nay em có thể kéo chị ra khỏi đây, thì
bây giờ em cũng có thể.”

“Em...” Ninh San nhìn anh, trừng mắt, phất tay bỏ đi.

Không tiến vào trong đại sảnh như Ninh Xuyên và Ninh
San, còn có hai phụ nữ trung niên quấn khăn quàng kín mặt giữa tiết trời nóng
bức.

“Bác của Thiên Thiên ơi, chị xem kìa... con bé Thiên
Thiên nó nói hay quá!” Bà Tô chỉ lộ ra hai con mắt ngấn lệ nói, “Ăn mặc vào
cũng xinh đẹp quá, trước bao nhiêu người mà nói được như vậy, quá dũng cảm!”

“Đúng vậy!” Một người phụ nữ trung niên khác đáp,
chính là bác cả của Tô Thiên Thiên, “Có điều em trai chị đúng là thằng khốn,
không đến tìm em thật luôn!”

“Nhưng mà cho dù em có tới, cũng không để cho ông ấy
biết mà!” Bà Tô cười đắc ý nói, “Tức chết ông ta!”

“Aiz aiz...” Bác cả giơ tay chọc bà Tô một cái, “Em
xem cô gái đứng bên kia, có giống cái đứa đi cùng em trai chị trong hình
không?”

Bà Tô quay đầu nhìn, lại thấy Ninh Xuyên, bị hù cho sợ
đến mức vội vàng quấn khăn che kín mặt, “Đó là nam mà!”

“Chị nói người đứng bên cạnh cơ mà...” Bác cả khoát
khoát tay, “Con gái ấy!”

Bà Tô thấy người quen, trong lòng căng thẳng, cẩn thận
liếc mắt quá, quả nhiên lúc Ninh Xuyên nghiêng người, thấy được cô gái đứng bên
cạnh anh, “A!” Bà thiếu chút nữa kêu ra tiếng, cô đó... đúng là cô gái trong
hình mà.

“Phải không..” Bác cả ghé mặt qua, tò mò nói, “Nhưng
sao cô ta tới rồi mà không lên đài, lại để Thiên Thiên lên?”

“Em đang thấy lạ là...” Bà Tô thấy cô gái kia nói với
Ninh Xuyên mấy câu, sau đó hai người cùng nhau xoay người rời đi, “Sao cô ta
không chỉ đi với người đàn ông của em, mà còn đi cùng với người đàn ông của con
gái em?”

Hình ảnh giới thiệu về khu nhà đã kết thúc, các ký giả
lại định vây quanh Tô Thiên Thiên, nhưng không ngờ cô đã rời khỏi sân khấu, MC
lên đài tuyên bố, “Hôm nay là ngày mở màn cho phiên giao dịch, xúc tiến hoạt
động tiêu thụ, trong những món quà nhỏ mà mọi người nhận được ở cửa vào đều có
đánh số thứ tự, tiếp sau đây sẽ có hoạt động mở thưởng, có ba số 10 vạn đồng,
năm số 5 vạn đồng, mười số 2 vạn đồng, thấp nhất là 1 vạn đồng! Bây giờ xin mời
mọi người đến phòng ăn dùng bữa, một lúc nữa sẽ công bố kết quả mở thưởng, sẽ
đến trình tự nhận đặt mua.”

Rất rõ ràng, người mang nghi vấn không chỉ có riêng bà
Tô, ông Tô cũng đầy một bụng nghi vấn, có điều chờ đến khi ông ta xuống đài đi
tiếp các vị khách quý đến phòng riêng dùng cơm thì đã không thấy bóng dáng Tô
Thiên Thiên đâu. Đối mặt với những câu hỏi tới tấp của các ký giả, ông Tô hết
sức trấn định trả lời, “Thực ra có một vài thứ hay cơ hội, chỉ ngắn ngủn trong
nháy mắt, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, người đi rồi, hay nhà đã bán xong, hối hận cũng
vô ích.”

Với sự xuất hiện bất ngờ của Tô Thiên Thiên, cùng với
những lời nói kinh người kia, tin tức ở buỗi lễ bắt đầu phiên giao dịch của Địa
sản Thiên An ngày hôm đó đã trở thành tin tức nóng hổi được giới truyền thông
đeo đuổi.

Ngày mở màn phiên giao dịch đã tiêu thụ được 60 căn
biệt thự, chiếm 80% số lượng biệt thự của đợt này, đối với những biệt thự xa
hoa mà nói, đó là lượng tiêu thụ kinh người, đừng nói là đám trợ lý Trương rất
vui mừng, ngay cả ông Tô cũng cảm thấy thật khó tin, sáu giờ tối khi kết thúc
hoạt động tiêu thụ, ông bèn tuyên bố phát tiền thưởng cho mọi người.

“Thật ra thì ông chủ, lần này tình hình tiêu thụ của
khu nhà tốt như vậy.” Trợ lý Trương thành thật nói, “Công lao chủ yếu phải là
của Tô tiểu thư.”


“Không ngờ Tô tiểu thư lại lợi hại như vậy, lên đài có
thể ngẫu hứng nói bao nhiêu như vậy, thật cảm động!” Tiểu Vương cũng phụ họa
nói, “Còn nói y như thật!”

“Đúng vậy đúng vậy, lại còn gắn ghép với khu nhà nhuần
nhuyễn như vậy.” Mấy người khác cũng phụ họa theo, “Nếu như ngay cả cô con gái
ưu tú như Tô tiểu thư còn không làm cho người ta hài lòng, vậy chúng ta cũng đi
nhảy lầu đi là vừa!”

“Khụ...” Ông Tô mất tự nhiên ho khan một tiếng,
“Chuyện của nó là chuyện của nó, mọi người hôm nay cũng vất vả rồi, cuối tháng
sẽ có thêm tiền thưởng cho mọi người!”

“Cám ơn ông chủ!” Mọi người trăm miệng một lời nói.

“Trợ lý Trương, cậu lại đây một chút.” Ông Tô gọi
riêng anh ta lại, với tình hình trong nhà của ông ta cũng chỉ có trợ lý Trương
là biết qua, những người khác cũng giống với đám ký giả bên ngoài, chẳng biết
gì cả. Có điều ký giả coi tình huống vốn là thật thành thật, mà mấy nhân viên
này thì, tự xưng là vì nhân viên trong công ty, lại cho đó là sự phối hợp hoàn
mỹ giữa ông chủ và tiểu thư.

“Ông chủ...” Trợ lý Trương ứng tiếng, đi cùng ông Tô
ra bên ngoài phòng, “Dù người khác không biết rõ tình huống, nhưng những lời
tiểu thư nói, là lời thật lòng đi.”

Ông Tô không đáp lại ngay, chỉ hỏi ngược lại, “Cô kia
đâu? Tôi bảo cậu đưa cô ta xuống, sao cậu lại dẫn Tô Thiên Thiên xuống?” Hôm
nay ông ta đã sớm muốn hỏi, bất đắc dĩ Tô Thiên Thiên không thấy bóng dáng đâu,
cô gái kia cũng không thấy, ông ta cũng chỉ có thể bắt được trợ lý Trương.

“Cái này...”Trợ lý Trương ngây người, vấn đề này mà
nói ra thì sẽ là một câu chuyện rất dài rất dài, anh ta biết rút gọn lại thế
nào đây? Do dự một hồi, anh ta nghiêm túc siết tay, “Ông chủ, tôi cũng không
biết, tôi mới lên tầng đã thấy tiểu thư rồi.”

“Vậy cậu không biết hỏi nó là tình huống thế nào sao?”
Ông Tô khó tin hỏi.

Trợ lý Trương nhìn xa xăm, “Thực ra thì tôi chỉ là một
trợ lý nho nhỏ... Chuyện nhà của ông chủ, tôi sao dám nhúng tay chứ...”

...

Lúc bà Tô gọi điện cho Tô Thiên Thiên, các câu hỏi không
thua gì ông Tô, Tô Thiên Thiên bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn ngoài việc nói
tất tần tật từ đầu đến cuối lại một lần, ngẫm đến cô đã tính toán đến ba loại
khả năng, vốn còn định lựa chọn một trong ba, bây giờ thì hay rồi, chuyện hoàn
toàn bại lộ, hoàn toàn là đang nhanh chóng chạy theo hướng kết quả thứ ba!

Không phải đã bảo Ninh Xuyên trông chừng chị anh ta
sao, sao lại thấy ở cửa trung tâm khu nhà được chứ!

“Trời ạ! Khẩu vị ba con nặng quá!” Bà Tô quả nhiên mất
bình tĩnh, “Lại tìm đến cả chị của Ninh Xuyên!”

“Chỉ là vì ba muốn kích thích mẹ thôi mà...” Tô Thiên
Thiên giải thích.

“Kích thích mẹ thì cũng nên tìm người ngoài chứ!” Bà
Tô giận dữ hét lên, “Thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà!”

“Khụ...” Tô Thiên Thiên thành thật nói, “Nhưng mà ba
con thấy người quen thì dễ trả giá hơn...”

Bà Tô im lặng, “Thế cũng giống chuyện ông ấy hay làm
thật! Có điều cho dù ông ta tìm ai cũng chẳng liên quan gì đến mẹ hết, mẹ tuyệt
đối sẽ không nhượng bộ!”

Vừa muốn trấn an mẹ cô đừng kích động, đừng vì kích
động mà không giúp Ninh Xuyên, cho nên không thể nói ra mục đích của Ninh San
được, lại vừa muốn mẹ cô có thể nhượng bộ, tránh để cho ông Tô và Ninh San dây
dưa lâu ngày lại khó tránh khỏi sai lầm. Nhưng mâu thuẩn của hai người này sao
mà khó hòa giải vậy...

Cuối cùng bà Tô không nhịn được hỏi, “Đến thành phố N,
con không tìm mẹ với bác, con đang ở đâu hả?”

Tô Thiên Thiên nheo mắt, nhìn Ninh Xuyên đang ngồi
trong phòng cô ngẫm nghĩ gì đó, cùng với Bối Bối trong ngực anh, nhìn qua, mâu
thuẫn cùng vấn đề là thứ này nối tiếp thứ kia, vĩnh viễn không giới hạn.

Lúc tối Ninh San đã quay lại dãy nhà trung tâm, Tô
Thiên Thiên và Ninh Xuyên đều biết, chị ta nói dù muốn đi cũng phải thu dọn đồ
đạc của mình một chút. Bối Bối đã được Tô Thiên Thiên ôm về từ trưa, nhưng đồ
của chị ta thì chưa thu dọn.

Qua chuyện buổi trưa, Tô Thiên Thiên cũng đã nghĩ
thông, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, không phải cưỡng cầu mà có thể thay
đổi được, thay vì dùng suy nghĩ của mình áp đặt bắt người khác phải chấp nhận,
chẳng bằng dùng thực tế để chứng minh là mình đúng, như vậy mới càng có hiệu
quả.

Chị Ninh San nếu như quả thực sẽ phát sinh chuyện gì
đó với ba cô, cho dù cô có ngăn cản cách nào cũng không được, nếu như không có
gì, tất cả như dự đoán của bọn họ, ba cô chẳng qua chỉ đang lợi dụng chị ta,
như vậy cứ để cho chị ta tự tỉnh ngộ ra mới càng hiệu quả.

“Muốn cố gắng thay đổi tất cả, chỉ có thay đổi bản
thân mới có thể thay đổi được người khác.” Tô Thiên Thiên nói với Ninh Xuyên
suy nghĩ của mình, “Chứng minh bản thân, so với thuyết phục người khác, vĩnh
viễn hữu dụng hơn.”


Ninh Xuyên nghe vậy, liên tưởng đến những gì cô nói
trưa hôm nay, không nhịn được cảm thán một câu, “Có lẽ em vẫn chưa thể thừa
nhận anh một lần nữa, nhưng e là anh đã thừa nhận em lại từ đầu.”

Hoặc là đạo lý này anh và Tô Thiên Thiên đã hiểu ra
quá trễ, nếu như sớm hơn một chút, thì cô đã không buông tha bản thân như vậy,
anh cũng sẽ không buông tha cô, có điều mất bò mới lo làm chuồng, cũng tốt hơn
so với không làm.

“Cho nên ấy, chuyện ba mẹ tôi, để bọn họ tự mình xử
lý...” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Hai mươi mấy năm cũng qua được, nên thế nào thì
làm như thế đi, đến cùng là phải làm sao, tôi cũng đã hết sức rồi, cho dù đưa
chị anh đi, nếu như ba tôi vẫn khăng khăng muốn tìm một người phụ nữ kích thích
mẹ tôi, không phải là chị anh thì cũng sẽ có người khác.”

“Nhưng mà anh vẫn cảm thấy...” Ninh Xuyên không biết
mình nên nói thế nào, “Cảm thấy là bản thân anh làm chưa đủ tốt, giống như em
nói, anh còn chưa thể chứng minh cho chị ấy thấy, giờ anh đã có thể cho chị ấy
một cuộc sống đầy đủ, để bù đắp những chuyện trong quá khứ.”

“Anh đã làm đủ rồi.” Tô Thiên Thiên nói, “Có lẽ trước
đó anh vẫn còn do dự, có điều giờ anh đã nói rõ tất cả, đem tất cả những gì
mình muốn nói, muốn sửa, có thể nói đều nói ra hết rồi, huống chi anh cũng đang
cố gắng lật lại bản án của ba mình ở đây, chị ấy không hiểu là vấn đề của chị
ấy, có lẽ chỉ có khi nào vấp ngã, chị ấy mới hiểu được, mình đã sai.”

“Hôm nay em cũng đã đem tất cả những gì mình muốn nói,
muốn sửa, có thể nói, đều nói ra rõ ràng rồi.” Ninh Xuyên nhớ lại những lời lúc
ban trưa của cô, không kìm được nói.

Tô Thiên Thiên có chút lúng túng gãi gãi mũi mình,
chuyện buổi trưa, bây giờ cô nghĩ lại vẫn còn cảm thấy mình đúng là ấm đầu rồi
đây này! “Tôi đứng trên đó ăn mặc kiểu đó, hình như hơi giống đứa ngốc đúng
không?”

Ninh Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Một thiên kim tiểu
thư chân chính, không phải là nhờ có quần áo, cũng không phải nhờ có trang sức,
mà là có tôn nghiêm của một thiên kim tiểu thư.”

Tô Thiên Thiên nghe vậy, mặt bỗng đỏ cả lên, “Đó cũng
chỉ là trong nháy mắt, bây giờ lại biến trở về rồi...”

“Xem ra anh cũng phải cố gắng mới được!” Ninh Xuyên
nói xong hít sâu một hơi, đứng dậy, “Có thể làm phiền em trông Bối Bối một thời
gian giúp anh được không?”

“Anh muốn đi đâu?” Tô Thiên Thiên hỏi.

“Đi thử coi một chút, xem có thể dựa vào sự chịu đựng
lấy được sự giúp đỡ của một người không.” Ninh Xuyên nói.

Tô Thiên Thiên mơ hồ đoán được có thể là việc liên
quan đến vụ án của ba Ninh Xuyên, nghe chồng bác cả nói, bây giờ đấu mối đứt ở
một chỗ, rõ ràng đang ở trước mắt, lại không nắm bắt được, “Tôi đi cùng anh
được không?”

“Sao?” Ninh Xuyên sửng sốt một chút.

“Lúc trưa hôm nay...” Tô Thiên Thiên giải thích,
“Không phải anh cũng đến chỗ tôi xem náo nhiệt sao, buổi tối tôi cũng muốn đi
nhìn ngó một chút.”

...

Đến cửa nhà Lưu Minh, Tô Thiên Thiên mới biết, thì ra
chuyện này căn bản chẳng kích thích hay thú vị như cô tưởng. Bọn họ cứ đứng bên
ngoài ngôi nhà này, chờ cơ hội, xem vợ chồng Lưu Minh có ra khỏi nhà hay không.

“Không có gì náo nhiệt mà xem đúng không.” Ninh Xuyên
nhún vai. “Sẽ phải chờ lâu đấy, hay là em đưa Bối Bối qua chỗ khác tản bộ đi.”

Bây giờ là mùa hè, đến tối, đứng bên cạnh bồn hoa, đơn
giản chính là để cho muỗi ăn, Tô Thiên Thiên không những phải tự mình dậm chân,
còn phải dùng tay giúp Bối Bối xua muỗi.

“Thế nếu bọn họ không ra khỏi cửa thì sao?” Cô vừa gãi
ngứa vừa hỏi.

“Vậy thì mai lại tới.” Ninh Xuyên nói, “Kiểu gì cũng
chờ được cơ hội.”

“Vậy ba mẹ cậu ta đi rồi, anh gọi cậu ta có trả lời
anh không?” Tô Thiên Thiên lại đập rụng một con muỗi đang dính trên mông Bối
Bối.

Ninh Xuyên lắc đầu một cái, “Tạm thời vẫn chưa đáp lại
anh...”

“...” Tô Thiên Thiên nhìn anh, “Vậy anh ngày nào cũng
tới như vậy, đến bao giờ mới có hiệu quả chứ?”

“Thật ra thì anh cũng không biết...” Nói thật, trong lòng
Ninh Xuyên thực sự không nắm chắc, có điều trước mắt, trừ Lưu Minh ra, thực sự
không có nhân chứng nào khác, “Giống như em nói, không có kết quả cũng phải thử
một lần, bấy giờ có không được cũng không thấy hối tiếc.”

Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, nhìn ánh trăng trong

đêm tối chiếu lên mặt anh một tầng sáng màu trắng bạc, khiến cho vẻ mặt kiên
định của anh trở nên rõ ràng, ánh mắt giống như bị dẫn dụ không sao dời đi nổi,
Ninh Xuyên nghiêng mặt nhìn qua, ánh mắt giao nhau. Tô Thiên Thiên lập tức nhún
chân, quay đầu qua chỗ khác, “Làm gì thế... lời tôi nói cũng đâu phải chân lý,
không có kết quả lại lãng phí thời gian cũng đừng đổ lên đầu tôi đấy, tôi, tôi
cũng không muốn dây vào phiền phức...”

“Tự bản thân anh vốn cũng nghĩ như vậy.” Ninh Xuyên
nói, nhếch miệng, “Em căng thẳng như vậy làm gì...”

“Tôi là lười phải dây vào phiền toái.” Tô Thiên Thiên
xuất chiêu trốn tránh tất giết, “Nên nhớ là, tôi bây giờ đã đủ lắm chuyện rồi,
ai biết anh mà thất bại, đầu óc bị kích thích lại đến bắt tôi phụ trách hay không!”

“Em đúng là nghĩ nhiều quá.” Ninh Xuyên chép miệng,
“Không phải em vẫn lười phải nghĩ những chuyện kiểu này sao?”

“Tôi...” Chẳng lẽ cô phải nói là, bởi vì chuyện có
liên quan đến anh ta, nên cô mới nghĩ lung tung nhiều như vậy sao? “Giải thích
bây giờ là vì sự thanh tịnh lâu dài sau này, hai cái hại phải chọn lấy cái nhẹ
hơn, ý tưởng ngắn có thể giải quyết được vấn đề lớn, đây chính là trí khôn của
người lười...”

Đang nghe cô thao thao bất tuyệt, đột nhiên chiếc cửa
phòng trộm kêu lên xạch một tiếng, Ninh Xuyên vội vàng vươn tay kéo cô lại,
trốn sau góc tường, thì ra là vợ chồng Lưu Minh đi ra ngoài tản bộ.

Chờ bọn họ đi xa, Ninh Xuyên mới thở hắt ra một hơi,
“Nguy hiểm quá!”

“Lạ nhất là Bối Bối vậy mà chẳng kêu ca gì nha!” Tô
Thiên Thiên không nhịn được nói.

Ai ngờ Bối Bối trong ngực đột nhiên cười đắc ý, “Đầu
gỗ, con thắng! Đậu Đậu và Quả táo nói chuyện rồi!”

“...” Nhất thời cả Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đều
sửng sốt, sau đó cùng phá lên cười, thì ra là cậu nhóc này thấy hai người bọn
họ đột nhiên không nói gì, cho là đang chơi trò 1 2 3 Đầu gỗ!

“Lưu Minh đi rồi, anh đi gõ cửa.” Ninh Xuyên cười xong
bèn nói.

“Vậy tôi cũng qua xem một chút!” Tô Thiên Thiên đi qua
theo, Bối Bối trong lòng còn sung sướng cười khanh khách.

Ninh Xuyên giơ tay, gõ lên cửa kính, gọi giống như
những lần trước, “Lưu Giang, cậu có ở nhà không? Tôi là Ninh Xuyên, hôm nay lại
tới quấy rầy cậu...”

Cửa sổ vẫn lặng thinh, anh lại gõ lần nữa, vẫn không
có động tĩnh gì.

Tô Thiên Thiên không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng nói,
“Người như thế sẽ giúp anh sao?”

“Vậy cũng chẳng còn cách nào, ai bảo anh đang cần
người ta.” Ninh Xuyên nói.

Tô Thiên Thiên không nhịn được châm chọc nói, “Trước
kia lúc tự ti, ba tôi tìm người đánh anh, sao anh chẳng giải thích gì đã chạy
đến trước mặt tôi vênh mặt đi thẳng, giờ tự tin rồi, lại có thể ăn nói khép nép
cầu người ta.”

Biết trong lòng cô vẫn còn vướng mắc chuyện này, Ninh
Xuyên giải thích, “Thì ra thì hồi đó chính là vì tự ti, mới phát giác ra mình
không thể thay đổi được gì nên như vậy, giờ cảm thấy phải tin tưởng chính mình,
nhận ra chỉ cần bắt tay làm, thì nhất định sẽ có kết quả.”

Nghe anh nghiêm túc giải thích như vậy, Tô Thiên Thiên
lại cảm thấy mình không nên hỏi đến vấn đề này, “Không phải tôi đặc biệt hỏi
chuyện này đâu, cũng không phải tôi vẫn nghĩ mãi về vấn đề đó đâu, chẳng qua là
đột nhiên gặp vậy thì nói thôi...” Rõ ràng nói rồi lại muốn phủ nhận, cô lại
cảm thấy dạo này bản thân hình như có chút tâm lý vặn vẹo.

Ninh Xuyên đang muốn tiếp lời cô, đột nhiên Bối Bối
trong lòng cô lại vươn tay, học cậu mình, gõ gõ lên cửa sổ, miệng đầy hơi sữa
nói, “Tương bò*... bạn ở đấy à? Tớ là Bối Bối, hôm nay tớ đến chơi với bạn
đây...”

* Tương bò = Ngưu Tương, đọc lên hơi
giống Lưu Giang

“Ôi!” Ninh Xuyên kêu ra tiếng, vội vàng túm cánh tay
nhỏ xinh của cậu nhóc lại, Tô Thiên Thiên cũng vội vàng lùi lại phía sau mấy
bước, “Bố Bối, sao con không nghe lời thế!”

Nhưng Bối Bối lại cảm thấy đây nhất định là trò chơi
mới gì đó, vậy nên cứ cố gắng vươn tay gõ lên cửa, dù tay với không tới, nhưng
miệng cũng không ngừng kêu,”Tương bò! Tớ là Bối Bối.. Tớ tới rồi! Mở cửa! Mở
cửa! Vừng ơi mở ra!”

“Bối Bối, đừng kêu nữa!” Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên
luống cuống tay chân nói, những cái khác không nói, cậu nhóc này mà cất giọng
lên gọi, đêm hôm khuya khoắt, có khi cửa sổ nhà khác cũng bị cậu bé kêu cho mở
ra ấy chứ.

Quả nhiên, Ninh Xuyên nghe thấy tiếng cửa sổ kéo ra,
nhất định làm ồn đến nhà người khác rồi, anh vội vàng quay người lại, chợt ngây
ngẩn cả người, người mở cửa sổ, là Lưu Giang.

“Lưu Giang?” Ninh Xuyên sửng sốt, nghĩ là mình mang
theo trẻ con tới la hét ầm ĩ, trông vừa tùy tiện mà lại thất lễ, vội vàng xin
lỗi, “Ngại quá, cháu ngoại tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện...”

Cậu trai có khuôn mặt tái nhợt, nhìn đứa bé bị người
ta che miệng lại rồi mà vẫn còn cười khanh khách, đột nhiên mở miệng, không
phải là lời mắng mỏ tức giận như lần trước, mà là giọng nói rất ôn hòa, ngay cả
cặp mắt đen nhánh kia dường như cũng lấp lánh ánh sáng, “Cậu bé tên là Bối
Bối?”

Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đều sửng sốt, có điều xem
ra, Lưu Giang hình như rất có thiện cảm với Bối Bối? Tô Thiên Thiên bước lên
trước mấy bước, ôm chặt Bối Bối đứng dưới cửa sổ, trong lòng cô có chút căng
thẳng, theo như lời Ninh Xuyên, thiếu niên này đã từng chịu cú shock rất nặng
nề, không biết có hành vi quá khích gì không nữa.

Nhưng mà Bối Bối ngây thơ lại không căng thẳng như
vậy, lại bật cười khanh khách lên, “Con lại thắng, con gõ cửa! Cửa mở luôn!”


Một Lưu Giang trầm mặc mà âm u, cùng với một Bối Bối
vui vẻ không ngớt, giống như hai mặt hoàn toàn đối lập. Ninh Xuyên cũng cảm
thấy không khí có chút căng thẳng, không biết nên mở miệng ra sao, “Chuyện
này.... hôm nay có chút việc, nên mới mang thằng bé theo...” Lời của anh còn
chưa dứt đã nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì Lưu Giang vậy mà lại vươn tay về phía
gương mặt Bối Bối, Tô Thiên Thiên rõ ràng cả kinh, nhấc chân định lùi về phía
sau, nhưng Bối Bối lại tự ngả người về phía trước, ghé qua, để cho đầu ngón tay
của Lưu Giang chạm lên mặt cậu bé.

Trong nháy mắt chạm phải, tay của Lưu Giang cũng cả
kinh, giống như đã chạm vào một thứ bảo vật không chân thực gì đó vậy, cậu ta
mở miệng, “Cậu bé nhìn qua rất vui vẻ...”

“Trẻ con, đều rất hoạt bát...” Tô Thiên Thiên cảm thấy
giọng nói của mình có chút run rẩy, buổi tối, đêm đen, một cánh tay tái nhợt
vươn ra từ trong cửa sổ, chạm vào tiểu thiên sư thuần khiết vô ngần, sao màn
này nhìn giống phim kinh dị vậy!

“Trẻ con, thật là tốt...” Khóe miệng Lưu Giang đột
nhiên nhướn lên, giống như đang kéo ra một nụ cười đã xa lạ từ lâu khiến nó
thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, “Dường như có vô hạn hy vọng vậy...”

Liên tưởng đến những chuyện mình đã thấy trước kia,
Ninh Xuyên nghĩ, có lẽ Lưu Giang rất thích ngắm nhìn những đứa trẻ hiếu động
vui vẻ kia, giống như có thể gửi gắm suy nghĩ của cậu ta vào đó, nhưng mấy đứa
trẻ hơi lớn lại coi cậu ta là trò cười để đùa giỡn, mới khiến cho cậu ta càng
ngày càng tự khép kín.

“Cậu cũng có hy vọng mà...” Tô Thiên Thiên nói, “Nhìn
cậu cũng không lớn...” Đối mặt với sự ca ngợi của phần tử nguy hiểm, phải nhanh
chóng ca ngợi lại, nếu không người ta sẽ cho rằng bạn rất tự đại, kích thích
đến họ.

“Tôi...” Mặt của Lưu Giang chợt biến sắc, cặp mắt cũng
trở nên ảm đạm, “Tôi là một kẻ không có tương lai.”

“Tương lai hay không tương lai...” Nhìn dáng vẻ này
của cậu ta, Tô Thiên Thiên cảm thấy hình như cũng không đáng sợ đến thế, thử dò
xét nói, “Kỳ thực là phải xem cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi có thể nghĩ thế nào được chứ...” Dường như nhìn
thấy Bối Bối đã khiến cậu ta rất xúc động, “Chỉ trong một đên, không còn gì cả,
có lẽ tương lai, tiền bạc, lý tưởng đều là vật ngoài thân, nhưng một kẻ ngay cả
đứng cũng không nổi thì còn có thể có được gì?”

Tô Thiên Thiên muốn nêu ra một vài ví dụ thân tàn mà
chí không tàn, nhưng cẩn thận suy ngẫm, mấy ví dụ đã nghe phát nhàm này chẳng
lẽ không có ai nói cho cậu ta sao, có lẽ Lưu Giang còn kể được nhiều hơn cô ấy
chứ! Huống chi những người như vậy quá mức vĩ đại, nghe quá xa rời cuộc sống,
hơn nữa người chưa từng trải qua cảnh một đêm đã trời đất đảo lộn, sợ rằng nói
ra cũng chỉ như đứng nói chuyện không đau thắt lưng, hoàn toàn không có thành
ý.

“Chỉ trong một đêm không còn gì cả...” Ninh Xuyên đột
nhiên mở miệng, “Cũng phải tiếp tục sống chứ.”

Lưu Giang giương mắt nhìn anh, ánh mắt đảo qua, dường
như có chút khinh thường, “Tiếp tục sống, chỉ cần còn sống là được sao...”

“Không chỉ có sống tiếp, mà còn phải cố gắng tìm lại
những thứ mình đã đánh mất.” Ninh Xuyên nghiêm túc nói.

“Mất đi rồi còn có thể tìm lại được sao?!” Lưu Giang
cao giọng, tựa như có chút kích động, hai tay đặt trên xe lăn cũng siết chặt,
hai mắt trợn to, “Anh nói đi, chân của tôi đã gãy rồi, tôi còn có thể đứng dậy
được sao? Tôi bỏ lỡ thi tốt nghiệp trung học, không thể lên đại học! Cho dù bây
giờ có thể thi lại lần nữa! Với bộ dạng này tôi cũng không muốn đi! Mất đi rồi
sao lấy lại được đây?!”

“Oa...” Bối Bối thấy cậu ta kích động như vậy, không
nhịn được sợ sệt một chút, nghiêng đầu ôm lấy Tô Thiên Thiên, “Dữ dữ kìa...”

Lưu Giang hình như rất có hảo cảm với Bối Bối, thấy
cậu bé bị mình làm cho sợ hãi, cũng có chút áy náy nhỏ giọng nói, “Tóm lại...
các người sẽ không hiểu đâu.”

“Tôi đã nghe chuyện của cậu.” Ninh Xuyên nhìn cậu ta,
“Tôi cũng biết, những chuyện kia vốn không nên xảy ra với cậu, cho nên cậu mới
oán trách tất cả, nhưng mà hết thảy cũng đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thế
tiếp tục sống, hơn nữa lên án sự bất công đó.”

Lưu Giang ngẩng đầu, “Bất công?” Cậu ta có vẻ nghi
hoặc.

Ninh Xuyên tiếp tục nói, “Tôi cũng từng mất đi rất
nhiều thứ chỉ trong vòng một đêm, cho dù tiếp tục sống, cũng cảm thấy giống như
mình không thể thay đổi được gì, có thể như vậy cũng rất ổn, nhưng sau đó mới
phát hiện, tất cả còn lâu mới đủ.”

“Anh...?” Lưu Giang kéo dài giọng, có chút nghi ngờ.

“Cậu đồng ý nghe tôi nói chứ?” Ninh Xuyên hỏi, “Cậu
cũng biết tôi đã tới đây rất nhiều lần, tôi cảm thấy có lẽ chỉ có cậu mới hiểu
được cảm giác này, cũng vậy, tôi cũng có thể hiểu được cảm thụ của cậu, hơn nữa
chuyện của chúng ta đều vướng mắc ở cùng một chỗ, chúng ta phải cùng nhau, kiên
cường đem tất cả những gì đã mất đi, dùng một phương thức khác để bù đắp lại.”

Chuyện của Ninh Xuyên, Tô Thiên Thiên đã sớm nghe qua,
Bối Bối ngây thơ cho dù chưa từng nghe qua cũng nghe không hiểu, cho nên cứ hỏi
mãi, cuối cùng Tô Thiên Thiên không thể làm gì khác đành ôm cậu nhóc qua một
bên chơi, dẫu gì cũng có thể giảm bớt số lần bị muỗi đốt.

“Đậu Đậu...” Bối Bối mặc dù bị ôm đi xa, nhưng lực chú
ý vẫn còn ở đó, dù bé nghe không hiểu, nhưng mà rất tò mò.

“Cậu con ấy...” Tô Thiên Thiên vừa đập muỗi vừa nói,
“Nhìn qua thực sự rất nỗ lực!”

“Bò... lực?” Bối Bối nghiêng đầu, “Sữa bò?”

“...” Tô Thiên Thiên nhìn cậu nhóc, “Có phải con đói
bụng rồi đúng không?”

Cô còn chưa nói dứt lời, Bối Bối đã ôm lấy đầu vai cô
cắn một cái, nước miếng chảy cả ra, “Ồm oàm!”

“Được rồi!” Tô Thiên Thiên rơi lệ, “Dì dẫn con đi mua
chút gì ăn vậy.” Siêu thị gần đây chắc phải có sữa tươi hay gì đó chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui