Lười Phải Yêu Anh

Đi tới trước cửa đơn vị, bà Ninh gõ cửa phòng bảo vệ,
vừa định gọi cậu ta mở cửa, bảo vệ đã chạy đến kéo cửa sắt ra, hai chiếc xe đen
bóng chậm rãi đi từ trong khu nhà lớn ra, bảo vệ đội mưa đứng ở cổng cười nịnh
nọt.

Người trong xe hạ cửa kính xuống, nhìn ba mẹ con đang
đứng ở cửa, Ninh Xuyên chớp mắt một cái, gạt nước mưa đọng trên mi xuống mới
nhìn rõ được dung mạo người kia, gương mặt vuông vức, mày rậm, mắt nheo lại,
chóp mũi tròn, đôi môi dày, mái tóc bóng loáng được vuốt ngược về phía sau, dáng
vẻ cực kỳ lãnh đạo, hỏi cậu, “Các người tìm ai?”

“Ninh Hàng.” Bà Ninh chần chừ một chút rồi mở miệng.

“Thì ra là phu nhân của Ninh Hàng.” Người kia nói,
“Tôi đã bảo cấp cho cậu ta cái xe, cậu ta lại nói nhà mình gần đơn vị, không
cần thiết, lần này trời mưa, còn nhọc người nhà mang ô tới.”

Bà Ninh hơi cúi đầu, “Đúng là không xa lắm.”

Người nọ nhếch miệng, dật ra một nụ cười đầy ẩn ý,
“Vậy mọi người vào đi, cậu ta vẫn còn ở trong phòng làm việc đấy.” Dứt lời cánh
cửa sổ màu đen từ từ chạy lên, Ninh Xuyên dần dần không thấy khuôn mặt của ông
ta nữa.

“Bác đó là ai vậy mẹ?” Ninh San ngẩng đầu hỏi mẹ.

“Ông ấy là Bộ trưởng Triệu!” Bảo vệ cướp lời, nhìn
chằm chằm chiếc xe hơi màu đen kia, cho đến khi xe khuất sau ngã rẽ mới thu hồi
tầm mắt, quay về phía bà Ninh cười nói, “Thì ra cô là người nhà của Bộ trưởng
Ninh à! Mau vào đi, mưa to lắm.”

“Cám ơn!” Bà Ninh gật đầu nói cám ơn, dắt hai đứa bé
đi vào trong ký túc xá.

Vào đến phòng làm việc riêng của ông Ninh, ông vội
vàng cần chén trà rót nước ấm cho bọn họ, “Lạnh lắm hả, sao còn mang cả con tới
làm gì.”

“Bọn con muốn xem đơn vị của ba ba một tí!” Ninh San
cười nói, nghiêng đầu nhìn em trai, “Đúng không, Tiểu Xuyên?”


“Dạ!” Tiểu Xuyên có chút hướng nội gật đầu một cái.

“Mau uống hớp nước ấm đi.” Ông Ninh nói với hai đứa
trẻ.

Bà Ninh nhìn quanh phòng làm việc đơn giản của ông,
uống một ngụm nước ấm mới mở miệng, “Phải rồi, vừa nãy gặp bộ trưởng Triệu ở
cửa. Có phải bộ trưởng Triệu là cấp trên của anh không?”

“Ừ.” Ông Ninh gật đầu một cái.

Bà Ninh gật gù, giống như có điều suy ngẫm nói, “Nhìn
qua cảm giác là người không giống thủ trưởng Lâm.”

“Đúng là vậy.” Ông Ninh có chút bất đắc dĩ cười một
cái, “Tiếp xúc nhiều cũng quen thôi.”

“Thời gian anh theo Thủ trưởng Lâm quá lâu.” Bà Ninh
cười nói, “Thói quen với tình tình cũng giống bác ấy.”

Ông Ninh ngượng ngập gãi gãi đầu, “Đơn vị đầu tiên của
anh là sở Lao Động, làm lâu vậy rồi, đột nhiên chuyển qua bên này có chút không
quen.”

“Vậy thì mới phải nhanh chóng làm quen đi mới được.”
Bà Ninh có hơi lo lắng, “Đơn vị mới anh chưa quen biết được ai, chúng ta cũng
không có ai ở trên, Thủ trưởng Lâm cũng đã lui về, vẫn nên lo liệu quan hệ với
cấp trên cho tốt.”

“Ừ.” Ông Ninh gật đầu một cái, “Xem ra hôm nay bọn họ
đi ăn bữa cơm anh cũng không nên từ chối.”

Bà Ninh có chút bất đắc dĩ nhìn chồng mình, “Anh lại
chuẩn bị ngồi trong phòng làm việc làm thêm giờ chứ gì.”

Ninh Xuyên ngẩng đầu nhìn mẹ, “Ba ba như vậy không
phải là vất vả làm việc, là tấm gương sao?”

“Tiểu Xuyên…” Bà Ninh vuốt vuốt đầu cậu bé, “Con đừng

có giống ba con, chỉ biết có công việc.”

Ninh Xuyên nhìn ba, lại nhìn mẹ, nhưng không hề gật
đầu, trong lòng cậu, một giọng nói nho nhỏ đang vang lên, “Sau này, phải giống
như ba ba, luôn luôn cố gắng.”



Thủ trưởng Lâm rót thêm nước vào chén cho Ninh Xuyên,
“Đường dây của Triệu Cương đều bị tóm gọn, trong nhà gã còn soát ra được sổ
tiết kiệm hơn cả ngàn vạn, lên cả Thời sự rồi đấy.”

Hơn ngàn vạn, một con số khổng lồ cỡ nào, Ninh Xuyên
không kìm được mà nhớ đến con số nhỏ nhoi mà trên thực tế không hề tồn tại được
đính sau tội danh của ba mình, “Ông ta bị bắt rồi ạ…” Đối với Triệu Cương, Ninh
Xuyên không có ấn tượng gì đặc biệt.

“Cháu chắc vẫn chưa biết đúng không, ” Thử trưởng Lâm
đột nhiên nói, “Vụ án trước kia của ba cháu, có thể chính là do hắn hãm hại.”

“Bác nói... gì ạ?” Ninh Xuyên có chút kinh ngạc, giống
như khó mà tin nổi vào lỗ tai của mình.

“Vụ án của Ninh Hàng ba cháu có thể chính là do Triệu
Cương thông đồng với người khác hãm hại.” Ông Lâm lặp lại từng chữ.

“…” Ninh Xuyên mở to hai mắt, “Ý bác là, cháu, ba
cháu, ông ấy, thực sự là bị vu oan?”

“Khả năng này rất cao.” Thủ trưởng Lâm nói, “Năm ngoái
thì phải, bác gặp lại một cậu trưởng khoa trước kia cũng ở trong Bộ Nội Vụ,
cũng bị thẩm tra cùng đợt với ba cháu, cậu ta bị kết án bảy năm, lúc ra mới nói
chuyện với bác, ban đầu cậu ta quả thực đã nhận hối lộ, cũng may số lượng cũng
không nhiều, cho nên sau khi bị tịch thu tiền tham ô, hình phạt cũng không đến
mức nặng. Nhưng mà thời gian cậu ta ở trong tù, có nghe nói chuyện của ba cháu,
hình như chiếc nhẫn kia là bị ép phải nuốt vào, miệng cũng bị người ta bịt lại,
không phát ra được tiếng nào…”


Chiếc nhẫn kia là bị ép phải nuốt vào, miệng cũng bị
người ta bịt lại, không phát ra được tiếng nào…

Những lời này vang lên bên tai Ninh Xuyên, anh bật
phắt dậy, Bối Bối đã thiếp đi bên cạnh bị chấn động giật mình một cái, lẩm bẩm
mấy tiếng, anh vội vàng vươn tay vỗ vỗ Bối Bối, từ từ nằm xuống.

Không thể nghi ngờ, những lời mà thủ trưởng Lâm nói
ngày hôm đó đã khiến cho Ninh Xuyên quá kinh hãi, mặc dù anh vẫn kiên định tin
rằng ba mình vô tội, nhưng đối mặt với sự khẳng định quá nhiều từ dư luận, có
lúc cũng sẽ không khỏi sinh ra chút nghi ngờ, đến tột cùng chân tướng là những
gì mình vốn tin tưởng chắc chắn, hay là giống như lời của đại đa số.

Nhưng lời của Thủ trưởng Lâm khiến cho Ninh Xuyên cảm
thấy vô cùng hổ thẹn với một tia nghi hoặc của bản thân trong quá khứ.

“Ba cháu năm đó ở trong Bộ Nội vụ làm việc cẩn trọng,
mặc dù là do bác tận lực tiến cử, nhưng cậu ấy quả thực có bản lĩnh này, mà
Triệu Cương chẳng qua cũng chỉ là dựa vào quan hệ của bố vợ mà ngồi vào cái ghế
Bộ trưởng thôi, gã đương nhiên là sẽ sợ một Phó Bộ trưởng cực kỳ chăm chỉ như
ba cháu ảnh hưởng đến địa vị và hình tượng của Bộ trưởng như gã rồi, cộng thêm
ba cháu với đám người đó không phải là cùng một loại người, Triệu Cương cũng đã
từng đi tìm ba cháu, gã có một người bà con muốn vào cục thuế, vì kiêng dè nên
muốn nhờ ba cháu làm người tiến cử, nhưng lại bị ba cháu cự tuyệt, tặng lễ vật
cũng bị trả lại. Sau đó không lâu, nghe nói bố vợ Triệu Cương được thăng chức thành
Chủ tịch tỉnh, quan vừa nhậm chức ba cây đuốc, mượn tư tưởng “Chống tham nhũng”
của lãnh đạo Trung Ương, liền dẫn đầu làm phần tử tích cực “Chống tham nhũng”,
Triệu Cương đương nhiên là tích cực hưởng ứng bố vợ mình, bắt vài kẻ râu ria,
vừa hoàn thành chiến công, lại không đắc tội những kẻ có chỗ dựa, thuận tiện
loại trừ những người đối lập, dùng Ninh Hàng để khai đao.”

Thủ trưởng Lâm dừng một chút, có chút không cam lòng
nói, “Khi đó cậu ta chỉ dám lén nói cho bác biết, vì Triệu Cương lúc ấy vẫn còn
tại vị, cậu ta cũng chỉ nghe nói vậy. Nhưng giờ Triệu Cương đã bị tra ra tội
tham ô, đang trong thời gian thẩm tra xét xử, trước mắt chính là thời cơ tốt,
có điều chuyện của ba cháu đã lâu quá rồi, sợ rằng chưa chắc đã tra ra được,
Triệu Cương chắc chắc sẽ không chủ động khai ra rồi, cho nên chuyện này chắc
cháu phải tìm cách thôi.”

“Vậy cháu phải làm gì bây giờ?” Đối mặt với sự thật
đột nhiên xuất hiện khiến cho anh thực sự kinh hoàng, còn muốn anh nghĩ cách,
đầu óc Ninh Xuyên giờ phút này trống rỗng.

Thủ trưởng Lâm thở dài, “Sau khi biết chuyện của Triệu
Cương, bác vẫn hỏi thăm tin tức của các cháu, muốn đến tìm mẹ cháu, hỏi xem lúc
đó có sót lại chứng cớ gì không, mà giờ cô ấy đã… Cháu và Ninh San có biết được

gì không?”

Mặc dù hết sức hy vọng vọng mình có thể biết được điều
gì đó, nhưng Ninh Xuyên vẫn chỉ biết lắc đầu, lúc đó anh quá nhỏ, cộng thêm ba
qua đời ngay trong kỳ thẩm tra, bọn họ thậm chí còn không thấy được cả mặt ông
đã trực tiếp phải đối mặt với thi thể lạnh như băng của ông.

“Cho dù thế nào.” Thủ trưởng Lâm kiên định nói, “Các
cháu phải tin, ba các cháu, cậu ấy đã từng là người thế nào thì trước sau vẫn
là người như thế.”

Ra khỏi nhà của thủ trưởng Lâm, ngồi xe quay về nhà,
Ninh Xuyên vẫn còn cảm thấy tất cả phảng phất như một giấc mộng, tâm trạng mặc
dù phức tạp, lại có một loại kích động khó có thể đè nén, ba của anh —- là vô
tội! Là bị oan! Nếu như, lời thủ trưởng Lâm nói tất cả đều là thật, nếu như có
thể tìm được bằng chứng, nếu như có thể lật lại bản án, như vậy….

Nếu như…

Tim của anh chợt lạnh xuống.

Trong khoảnh khắc cầm chìa khóa mở cửa, trong đầu anh
đột nhiên nhảy ra một ý niệm, chuyện này, có thể nói cho Tô Thiên Thiên không?
Nói cho cô biết, ba anh bị oan, ông không phải là tội phạm tham ô, mà mẹ của
của anh cũng sẽ không phải có kết cục như vậy, như vậy… sự tự ti núp sau vẻ
ngoài kiêu ngạo, nằm sâu trong nội tâm anh, có giảm bớt được không?

Nếu như tất cả chân tướng rõ ràng, anh có thể tự tin
trả đòn lại kẻ đã từng cho anh một bạt tai kia, đứng trước mặt kẻ đó, bảo người
đó thu hồi lại sự nhục nhã không thuộc về anh, cũng không thuộc về ba anh, lấy
lại lòng tự ái của anh.

Mà anh, có thể nói cho Tô Thiên Thiên không, nói cho
cô biết anh đã từng khó khăn lắm mới buông tay, anh đã từng bồi hồi dưới căn
phòng đó bao đêm, nhìn ánh đèn le lói trong đêm hắt lên một bóng hình gầy guộc,
anh đã từng cảm thấy mình quá mức hèn yếu, thực sự không có năng lực, cho nên
anh cố gắng như vậy, để hy vọng mình có thể trở thành một người tin cậy và đáng
để tin cậy….

Nhưng trước khi đi công tác đến thành phố N, anh còn
nói với Tô Thiên Thiên tất cả đã qua, đến tột cùng đối với anh mà nói, nguyên
nhân khiến anh tự ti chẳng phài chính là ba của anh hay sao? Nhưng anh vẫn tin
tưởng ba mình vô tội, tất cả chẳng qua chỉ thiếu một phần chứng thực mà thôi,
nếu như tất cả không hề thay đổi, thì cảm giác tự ti phức tạp của anh, đến cùng
là thứ gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận