Lười Phải Yêu Anh

Qua một cuối tuần coi như là nhàn nhã, ngày thứ Hai
kinh khủng lại đến, bình thường Tô Thiên Thiên lấy cảm giác thù hận làm động
lực để dậy sớm, mà hôm nay loại tình cảm này đã diễn biến vô cùng phức tạp, cho
nên cô cứ lăn qua lăn lại trên giường, vừa nghĩ đến chuyện sẽ phải gặp Ninh
Xuyên đã thấy có chút hồi hộp.

Đặc biệt sau khi đã biết nhiều chuyện như vậy còn phải
gặp lại anh, loại cảm giác này giống như là khi mình vô tình nhìn trộm người
khác tắm, sau đó lại còn phải chào hỏi họ, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Heo!” Âu Dương gõ cửa phòng, “Nếu
em mà không đi với bọn chị luôn thì tí tự mà đi xe buýt nhớ.”

“Dạ…” Tô Thiên Thiên bất đắc dĩ bò dậy.

Anh rể Tô Xán thả hai chị em ở đầu đường cách công ty
không xa liền lái xe đi, cô và chị hai họ không nhanh không chậm bước về phía
công ty.

“Mà này…” Âu Dương đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, “Em
với Ninh Xuyên căn bản đã thế rồi, vậy em với Ôn Nhược Hà đến bây giờ là tình
trạng thế nào?”

“Tổng giám Ôn?” Tô Thiên Thiên cả kinh, mấy ngày nay
quá nhiều chuyện, khiến cái đầu có dung lượng không lớn mấy của cô đã đem nhân
vật có tần số xuất hiện không cao trong tuần này bỏ vào bộ nhớ dự phòng mất
rồi, giờ mới nhớ ra, nhất thời kinh ngạc một thân mồ hôi lạnh, “… Vẫn đang
trong trạng thái xem mặt.”

“Con heo lười như em, còn có thể lằng nhằng tình cảm
với hai người đàn ông liền một lúc, thật là hiếm có khó tìm!” Âu Dương thở dài
nói.

“Cái gì chứ!” Tô Thiên Thiên vội vàng phản bác, “Xem
mặt không tính được! Mới lại bọn em mới chỉ gặp nhau có hai lần, em với tổng
giám Ôn cũng đâu có gì…”

Âu Dương nhìn Tô Thiên Thiên tay chân luống cuống,
nhướn mày, vươn tay cốc một cái lên đầu cô, “Tô Thiên Thiên, không phải chuyện
đã đến nước này rồi, em vẫn còn tơ tưởng đến Ninh Xuyên đấy chứ!”

“Em….” Cô nhất thời cứng họng, nghẹn một lúc lâu, cao

giọng, “Em và anh ta không còn quan hệ gì!”

Âu Dương tặc tặc lưỡi, “Chuyện của em tự em hiểu lấy…”
Cô bước nhanh về phía trước, “Mối tình đầu đúng là khiến cho người ta khó
quên…”

Tô Thiên Thiên rớt lại phía sau một đoạn, lắc lắc đầu,
xem ra cái thứ gọi là tình cảm này không thích hợp với những kẻ lười như cô,
quá phức tạp, quá lằng nhằng.

Nếu như cuộc sống có thể đơn giản một chút, kiếm được
việc làm, có một chỗ ở, có một người bạn, chỉ yêu một người, thì tốt biết bao.

Khi nghĩ đến những chuyện ngổn ngang này, Tô Thiên
Thiên cũng đã bước đến trước cửa phòng làm việc, tuần trước vì lý do chăm sóc
cho Bối Bối, cô không đi làm, cho nên lúc mấy đồng nghiệp nhìn thấy bóng dáng
cô có hơi giật mình.

“Chào… mọi người!” Tô Thiên Thiên có chút lúng túng
chào hỏi bọn họ, chỉ cảm thấy ánh mắt họ có chút khác thường. Theo lý mà nói,
chút chuyện riêng của cô còn chưa đến mức bị tất cả mọi người biết chứ?

“Chào cô…” Hân Hân khua khua tay, “Cô tới lấy đồ hả?”

“Lấy đồ?” Tô Thiên Thiên nghi ngờ, “Lấy cái gì cơ?”

“Không phải cô chuyển công tác rồi sao?” Hân Hân nhìn
còn có vẻ mù mịt hơn cô.

Tô Thiên Thiên cứng đờ cả người, “Tôi… chuyển công
tác?”

Đúng vào lúc cô còn đang kinh ngạc, cửa phòng làm việc
của Ninh Xuyên cạch một tiếng mở ra, anh đứng bên trong, trong nháy mắt, bên
ngoài bỗng trở nên yên tĩnh lại, “Tô Thiên Thiên” Anh há miệng gọi một tiếng,
“Vào đây.” Dứt lời xoay người.

“…” Tô Thiên Thiên chớp mắt một cái, theo lý mà nói
hai người bọn họ bây giờ gặp mặt phải rất lúng túng mới đúng, nhưng mà vẻ mặt
của Ninh Xuyên giống hệt như cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh lắm vậy, cho
nên khẩu khí của anh, nghe có chút bất mãn.


Giữa bọn họ có chuyện gì đáng bất mãn sao? Cho dù có
thì hai bên cũng đều có trách nhiệm chứ đúng không?

Bởi vì giọng điệu của Ninh Xuyên làm Tô Thiên Thiên có
hơi khó chịu trong lòng, nhưng cô vẫn đi theo anh vào phòng làm việc. Ninh
Xuyên ngồi ở chỗ ngồi của mình, cô quay đầu nhìn, thấy bàn làm việc của mình đã
được dọn dẹp không sót một hạt bụi, đồ đạc cũng đã được xếp hết vào cái hộp
giấy bên cạnh, “Bàn của tôi sao lại thế này?”

Ninh Xuyên chỉ nhìn cô, không nói một lời, dường như
thừa nhận mình chính là đầu sỏ.

“Anh làm?” Tô Thiên Thiên cất cao giọng.

“Cô còn hỏi?” Ninh Xuyên cuối cùng cũng mở miệng,
giọng nói càng thêm bất mãn hơn trước.

Tô Thiên Thiên vẫn mơ hồ như cũ, lẽ ra đầu óc của cô
cũng không đến nỗi quá đần, chuyện này lại gợi lên một chân lý mà giáo viên hồi
tiểu học vẫn hay nói —– đầu óc lâu ngày không dùng sẽ bị hoen gỉ! Cô nhíu chặt
lông mày, cố gắng nghĩ xem tình huống này rốt cuộc là thế nào, hai người lần
cuối gặp mặt là ở nhà anh ta, mà lần nói chuyện cuối cùng là —–

“A! Chỉ vì chuyện đó, anh liền vứt hết đồ của tôi vào
trong thùng?! Chỉ vì chuyện tôi ở nhà anh? Không phải anh ra vẻ từng trải lý
trí, bảo tôi thoát ra sao, thực tế thì sao, anh mới không thoát ra được ấy! Anh
nhìn thấy tôi thấy không được tự nhiên cho nên muốn đuổi tôi đi chứ gì! Anh
đừng quên, ai thua là phải làm giúp việc!”

Cô rống liền một hơi, Ninh Xuyên nhìn cô, ánh mắt từ
tức giận và bất mãn đã chuyển thành bất đắc dĩ và câm nín, “Đây chính là những
gì cô muốn nói?”

“Đúng vậy!” Tô Thiên Thiên ngẩng đầu lên, “Anh đừng
tưởng là tôi có ý đồ gì với anh, anh nghĩ nhiều quá, đừng nói là một phòng làm
việc, tôi có bị nhốt vào chung một phòng với anh cũng sẽ không có bất kỳ suy
nghĩ gì! Anh bớt thiếp vàng lên mặt mình đi! Tôi đã sớm dứt ra rồi, không, chạy

thoát mới đúng!”

“Tiếp đi…” Ninh Xuyên gật đầu, hơi nheo mắt, giống như
đang nhẫn nại.

Cô chớp mắt một cái, hình như tình hình không ổn lắm
thì phải, chẳng lẽ… “A! Không phải anh định tính sổ tôi bỏ bê công việc một
tuần đấy chứ! Anh đừng quên, là anh bảo tôi đi chăm trẻ đấy! Anh muốn dùng lý
do này để đuổi tôi, quá hèn hạ!”

“Tô Thiên Thiên!” Ninh Xuyên cuối cùng không nhịn được
nữa mà vỗ bàn, “Chẳng lẽ không phải chính cô đi tìm Ôn Nhược Hà xin chuyển sang
bộ Sáng tạo sao?!”

“…” Cái đầu rỉ sét sau nhiều lần cưỡng chế khởi động,
cuối cùng cũng xạch một tiếng khôi phục lại bình thường, Tô Thiên Thiên nhìn
trời, chuyện này, chuyện này hình như đúng thật là do chính cô làm.

Thấy mắt cô dại ra, Ninh Xuyên hít sâu một hơi, dường
như đã khó chịu trong lòng rất lâu rồi, “Cô là trợ lý của tôi, cô có yêu cầu
hay bất mãn gì, nên nói với tôi đầu tiên chứ, cô đi nói với Ôn Nhược Hà, anh ta
còn tưởng cô đã nói với tôi rồi! Lúc bên Nhân sự nói cho tôi biết, tôi còn như
thằng ngốc chẳng hay biết gì cả!”

“Tôi…” Tô Thiên Thiên á khẩu, chuyện này cô vốn muốn
nói, nhưng sau đó làm sao lại không nói? Dường như lúc mới đầu cô vì tức giận
mới muốn bái bai với anh ta, đương nhiên sẽ không nói, sau lại chuẩn bị nói thì
tình huống lại trở nên vi diệu như vậy một thời gian, tiếp đó lại xảy ra không
ít chuyện, tóm lại, chính là đã quên không nói.

“Cô muốn nói là quên đúng không?” Ninh Xuyên một lời
trúng đích, “Cô còn nhớ được cái gì đây? Dù sao cô cũng sẽ chẳng nói gì với
tôi, đúng không?”

Hôm nay anh thực sự là bốc hỏa, vừa đi công tác từ
thành phố N về, bộ Nhân sự đột nhiên gửi thông báo đến cho anh, anh chẳng hiểu
đầu cua tai nheo ra sao, lại còn tranh cãi với người ta, náo loạn nửa ngày mới
biết là trợ lý của anh lén đi ăn máng khác trong chính nội bộ công ty!

Anh gọi điện cho Tô Thiên Thiên, muốn gọi cô tới hỏi
cho rõ ràng, kết quả cô tắt di động ba ngày liền, bốc hơi thẳng khỏi nhân gian!

Bộ Nhân sự thấy chủ quản của hai nghành vì một nhân
viên nhỏ mà dẫn đến hiểu lầm và tranh cãi, muốn khai trừ Tô Thiên Thiên. Ninh
Xuyên đang nổi nóng đương nhiên sẽ không nói gì, nhưng mà người hiền lành như
Ôn Nhược Hà thì chạy từ Bộ Sáng tạo lên, lập tức trở thành hóa thân của chính
nghĩa và lương thiện, vội vàng nhận là anh ta làm việc sai sót. Anh ta nói thế,
giống như Ninh Xuyên là kẻ chi li tính toán lắm vậy, nhất thời ngay cả không

khí tranh chấp cũng biến đổi, giống như là một vị cấp trên hà khắc ép bức nhân
viên dưới quyền quá đến mức phải đi cầu xin chủ quản nơi khác giúp một tay.

Liên tưởng đến quan hệ giữa cô và Ôn Nhược Hà, thật sự
là không nhìn ra! Tô Thiên Thiên này thật có bản lĩnh, bên này ở nhà mình chân
nhân bất lộ tướng, anh còn đang rối rắm trong lòng quyết tâm nói bọn họ hãy cùng
nhau quên đi quá khứ đi, mà cô đã tìm người khác giúp mình chuyển công tác, còn
nhanh nhẹn hơn cả anh!

Không hiểu sao, Ninh Xuyên cảm thấy mình lại làm kẻ
ngu một lần nữa!

“Không phải thế đâu…” Tô Thiên Thiên có chút áy náy
nói, “Lúc tôi đang giận anh thì đụng phải Ôn Nhược Hà, mới nói như vây…”

“Tức giận với tôi, phải đi nói với người khác…” Ninh
Xuyên bị câu trả lời như vậy làm cho tức đến không thở nổi, “Cô ở cạnh tôi ấm
ức đến thế cơ à! Chuyện gì cũng không nói với tôi được, phải đi tố khổ với
người khác mới chịu được?” Lửa giận của anh nín nhịn cả ba ngày, còn tưởng hôm
nay cô đi thẳng đến bộ Sáng tạo báo danh, không ngờ cô còn biết quay lại đây cơ
đấy.

“Không phải là tôi chưa kịp nói sao?” Cô lẩm bẩm một
câu, “Huống chi không phải anh cũng chẳng nói gì với tôi sao?”

“Tôi không nói với cô cái gì?” Ninh Xuyên hỏi ngược
lại.

Tô Thiên Thiên nghiêng mặt qua một bên, “Dù sao mọi
người đều không nói gì, cũng chẳng có gì hay mà nói, chuyện này là tôi sai,
nhưng anh mắng thì cũng mắng rồi, không còn gì để nói nữa đúng không.”

Thứ sáu tuần trước Ninh Xuyên đã bị màn ”Tự gánh chịu
công kích” của Ôn Nhược Hà làm cho đầy một bụng tức, hôm nay Tô Thiên
Thiên cũng không đau không nhột mà nhận lỗi để chặn miệng anh lại. Anh vẫn cảm
thấy tính tình của mình vô cùng tốt, nhưng dạo này lại toàn đụng phải cái người
xấu tính là cô, không chỉ rước bực vào người mà còn bị tổn hại hình tượng nhiều
hơn.

“Cái gì gọi là mọi người đều không nói, tôi không nói
cái gì?”

Tô Thiên Thiên là một người trong bụng giả bộ không có
bí mật gì, mặc dù đã hết sức nhẫn nại, nhưng lời đến cửa miệng đã không nuốt
lại nổi, “Chẳng lẽ chuyện ba tôi tìm người đánh anh anh đã nói cho tôi biết
sao? Anh không phải chẳng nói gì cả đã tự mình quyết định chia tay với tôi sao?
Anh đã hỏi ý kiến tôi chưa? Anh có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận