Lười Phải Yêu Anh

Ông không quan tâm Tô Thiên Thiên thi được bao nhiêu
điểm, không thèm để ý xem cô thích cái gì, không quản lý xem cô giao du với ai,
cũng không cần biết trong lòng cô có bí mật gì.

Tô Thiên Thiên trước sau vẫn xoay quanh ông, lại thủy
chung không lọt vào được trái tim của ba mình.

Chỉ bởi vì, cô là con gái.

Không phải ông Tô trọng nam khinh nữ, mà xã hội này từ
trước đến nay vốn đã không thể bình đẳng địa vị giữa nam và nữ một cách hoàn
toàn. Ông Tô có thể đào tạo đứa con trai này thật tốt, con trai ông có thể đi
cùng ông đến các buổi tiệc, trở thành tiêu điểm của mọi người, tiếp quản sự
nghiệp và việc buôn bán, làm một kim cương vương lão ngũ thành công, sau đó khi
được hơn ba mươi thì bắt đầu không ngừng phát sinh những vụ bê bối tình ái với
các cô nàng minh tinh, thiên kim nhà giàu, trở nên nổi danh vạn dặm, hoặc là
một chàng công tử playboy, song con gái vẫn sẽ theo nó hàng đàn, sau đó sẽ có
một cô gái sinh cho nó một người thừa kế, tiếp đó có thể kết hôn hoặc cứ độc
thân như cũ, cưới xong tiếp tục vượt rào, trở thành tiêu điểm của công chúng,
cứ tuần hoàn như vậy, giống như tất cả những kẻ giàu có khác.

Nhưng ngược lại, Tô Thiên Thiên không thể nào sắm vai
nhân vật như vậy được, nhân vật của cô, ở tuổi này, phải trở thành tiêu điểm
của một loại tin tức khác, ví dụ như “Thiên kim của Địa sản Thiên An kết lương
duyên với công tử của tập đoàn XX”, sau đó thì là “Thiên kim nhà họ Tô sinh ra
người thừa kế cho tập đoàn XX” cuối cùng cả đời làm nàng dâu của một nhà giàu
có, giúp chồng dạy con, mờ dần khỏi tầm mắt mọi người, cuối cùng đến cái tên
cũng không ai nhớ, đừng nói là có cống hiến gì cho công ty của gia tộc.

Nếu như kết cục cuối cùng thay đổi, thành “Thiên kim
nhà họ Tô ly hôn về nhà mẹ đẻ”, có lẽ cô sẽ được nổi lên mặt nước một lần nữa,
nếu như sinh con trai, có lẽ nhất định sẽ bị nhà chồng giữ lại, nếu là con gái,
chưa chắc đã thuộc về cô, nếu như ông Tô lúc này không có người thừa kế, thì
đành cố bồi dưỡng đứa cháu gái ngoại này, nếu như vận may tốt không có ai nghị
luận, vận may không tốt không chừng còn có thể bị người ta nói là để con cháu
nhà khác đến quản lý việc làm ăn buôn bán nhà ông, lại là một đứa con gái sớm
muộn gì cũng phải gả đi nữa.

Cho dù Tô Thiên Thiên quyết chí tự cường, làm một
người phụ nữ mạnh mẽ cả đời, nhưng đối mặt với việc sự nghiệp gặt hái tốt đẹp,
tình cảm lại ảm đạm, mọi người thường thường đều thích bàn tán về chuyện những
người giàu có bao dưỡng tình nhân, trong miệng còn mang theo một tia tán thành,

người có tiền đều vậy cả, không chừng còn có ối người hâm mộ! Nhưng đối với đời
sống tình cảm của một quý cô giàu có thì khó mà rộng rãi được như vậy, đàn ông
có đến hơn một nửa đã cảm thấy phụ nữ kiểu đó rất đáng sợ, thậm chí cảm thấy
phụ nữ mạnh mẽ chẳng hề giống một người đàn bà, mà những phụ nữ khác thấy những
người phụ nữ giàu có mà lại túng thiếu trong tình cảm, thường thường đều do hâm
mộ rồi lại ghen ghét mà thành —– có tiền như thế để làm gì, còn chẳng được
thoải mái như mình? Tìm được đàn ông cũng toàn là hạng trai lơ, bám váy vợ.

Tóm lại, dư luận xã hội, trong thời gian ngắn, sẽ
không cho Tô Thiên Thiên một sự đánh giá chính đáng.

Bởi vì cô là thiên kim tiểu thư của Địa sản Thiên An,
cho nên cô không thể làm được một cô gái bình thường, có thể dễ dàng làm cho ba
mẹ hài lòng và tự hào.

Nếu như nhà họ Tô có thêm con trai, có lẽ Tô Thiên
Thiên cũng sẽ không cần phải chịu đựng tất cả, có lẽ cô còn được một chút coi
trọng khi ba mình được hài lòng, nhưng thật bất hạnh, từ chính sách nhìn lên,
ông Tô năm xưa từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi lăn xả, trở thành công nhân gương
mẫu, trở thành chiến sĩ tiên tiến, mở công ty, sau đó đưa công ty ra thị
trường, tham gia đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, gia nhập Hội nghị hiệp
thương chính trị, cũng phải tuân thủ theo truyền thống “Muốn giàu có trước mở
đường, sinh con ít trồng cây nhiều.” của các cán bộ ưu tú Đảng ta, vậy nên,
muốn có, có thể có, cũng không thể có.

Mà về mặt tình cảm, ông Tô cũng không chấp nhận việc
phản bội bà Tô để đi tìm một người đàn bà khác sinh một đứa con không quang
minh chính đại, cho nên Tô Thiên Thiên không có anh chị em gái gì cả.

Có lúc cô nghĩ, có lẽ nguyên nhân cô trở nên lười
biếng như vậy là do khi cô còn là một tế bào, đã lao quá nhanh, phá tan các
loại suy nghĩ cấm cản của ba cô, vọt tới phía trước, đánh bại tất cả những đối
thủ có thể khiến cho ông Tô hài lòng, lao như điên đến điểm cuối cùng.

Dùng hết tất cả sức lực của mình, cho nên sau khi tế
bào trải qua vô số lần phân chia, tăng sinh xong, đã biến thành một kẻ siêu
lười.

Nhưng đây là do nhân tố sẵn có cùng với bị kích thích
sau này tạo thành sự bộc phát kịch liệt, mới đầu cô cũng rất chịu khó, bởi vì
ông Tô càng không để ý đến cô, Tô Thiên Thiên càng hy vọng mình có thể làm ra

chuyện mà không thể tưởng được, để cho ba để ý đến mình.

Nhưng cái mà ba cô để ý trước sau vẫn không phải là
những gì Tô Thiên Thiên dựa vào sự cố gắng của bản thân mà thành, mà là những
chuyện cô có nằm trên giường cũng làm tốt được, ví dụ như, “Thiên Thiên cao hơn
rồi.” “Thiên Thiên càng ngày càng giống mẹ.” “Thiên Thiên dạo này mắt to ra.”

Mà cái Tô Thiên Thiên hy vọng được nghe thấy là,
“Thiên Thiên, con vẽ tranh đẹp lắm!” “Thiên Thiên, con là niềm tự hào của ba!”
“Thiên Thiên, con thật không thể tưởng tượng được.”

Nhưng cô trước sau vẫn không nghe được những lời như
vậy, trong cái nhìn của ông Tô, những thứ này căn bản không bằng chuyện cô có
theo ông đi siêu thị mua đồ hay không.

Có lúc, cô nghĩ, chẳng qua là mấy câu nói, mấy câu nói
tự hào giống như những người ba khác khi ôm lấy con gái của mình, giới thiệu
với bạn bè, “Con gái tôi rất giỏi, thành tích cực tốt! Giáo viên lúc nào cũng
khen ngợi cháu! Vào đại học cũng là trường điểm! Bây giờ còn tìm được một chàng
rể tốt! Tôi không còn gì để ưu sầu nữa, trông hết vào cô con gái này thôi!!”

Lời như vậy, cô đã từng nghe từ miệng người khác, từng
hâm mộ họ, mà chưa bao giờ được nghe ba mình nói.

Cho đến khi công bố điểm thi tốt nghiệp, phụ huynh
cùng con cái cùng nhau đi lĩnh bằng khen, bắt đầu chuẩn bị điền nguyện vọng thi
đại học, thành tích của Tô Thiên Thiên đứng đầu trong danh sách, chủ nhiệm lớp
khen cô không ngớt miệng, đối với chuyện điền nguyện vọng của Tô Thiên Thiên
càng thêm hết sức quan tâm, “Thiên Thiên, em muốn tốt thì phải bàn bạc thật kỹ
với ba, vào trường nào, chọn ngành nào, sau này em là nhân tài của xã hội đấy!”

Nhưng ông Tô ngay đến cả thời gian suy nghĩ cho nguyện
vọng kia cũng lười phải cho cô, chỉ nói một câu, “Tùy con.” Liền vội vã rời đi.

Từ một khắc đó, Tô Thiên Thiên đã hoàn toàn hiểu ra,
ba cô không có bất cứ kỳ vọng gì với cô, thậm chí không có bất cứ yêu cầu gì,
những chuyện cô cố gắng làm cho tốt, vĩnh viễn cũng không nhận được sự khen
ngợi của ba mình, sự tán thưởng của ông ấy với Tô Thiên Thiên cũng keo kiệt

giống hệt như cách ông ấy đối đãi với tiền bạc. Nếu không có được sự khen ngợi,
nếu không có ai có kỳ vọng với mình, vậy thì có làm nhiều hơn nữa thì như thế
nào?

Làm cũng vô ích, vậy chẳng thà đừng làm gì nữa cho
xong, gia đình cô không cần cô làm việc kiếm chút tiền về nuôi, cũng không cần
cô làm được thành tựu gì nổi bật, tóm lại cô có làm gì, hình như cũng là dư
thừa.

Cô chỉ cần nằm vậy, hít thở, còn sống, là đã thỏa mãn
toàn bộ kỳ vọng của ba cô với cô rồi, đã như vậy, thì làm một kẻ lười cho xong.

Ngoài mặt, có lẽ nên nói là về vật chất, ông Tô dùng
cách của mình để đối xử tốt với Tô Thiên Thiên, quan hệ của Tô Thiên Thiên với
ông cũng không tệ, nhưng bọn họ đều hiểu, có những thứ sâu thẳm, vĩnh viễn sẽ
không thay đổi, như tắc ở cổ họng.

Nhưng Tô Thiên Thiên đã quen bị coi thường, hoặc có
những lúc, cô từng nghĩ, có lẽ cô không nên sinh ra trong một gia đình như vậy,
chẳng làm gì mà lãng phí bao nhiêu tiền, cô cũng lười phải tiêu.

Nhưng lúc này cô thực sự không thể chấp nhận, ba mình
lại tìm người đến sỉ nhục Ninh Xuyên, khiến bọn họ phải chia tay!

“Nếu ba cảm thấy con chẳng làm được gì, vậy ba còn quản
chuyện của con làm gì chứ!” Tô Thiên Thiên hít sâu một hơi nói.

“Đó là bởi vì tôi vẫn có thể nuôi chị, chị thích làm
việc hay không, tùy, thích ngủ ở nhà đến mấy giờ, tùy, thích không cần sự
nghiệp, không có lý tưởng gì, tùy!” Ông Tô quát, “Tôi chẳng có yêu cầu cao xa
gì với chị, cũng không trông chờ chị mang lại gì được cho tôi, dù sao những
chuyện này người ngoài cũng không biết, nhưng chuyện kết hôn, chị không được
làm tôi mất mặt, chị nhất định phải tìm một đứa môn đăng hộ đối, làm con gái
của Tô Uyên Hải này!”

Tô Thiên Thiên lập tức đã hiểu ra, chỉ cần cô ở nơi
người khác không biết, thì muốn làm gì thì làm, cô có lười biếng, có sa ngã thế
nào cũng được, nhưng cô không được phép ở nơi có người, quăng hết thể diện của
ba cô đi, ví dụ như bây giờ, vội vã chạy tới công ty của ông ấy trong tình
trạng này!

“Tìm Ninh Xuyên thì mất mặt ba?!” Tô Thiên Thiên hít
sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Vậy Ninh Xuyên bây giờ chẳng phải tốt hơn lúc ba
còn trẻ rất nhiều sao? Nếu như muốn tìm một người môn đăng hộ đối, vậy con lại
càng không nên tìm những kẻ giàu có kia.”

Đổi lại là trước kia, cô có thể lựa chọn im lặng và
lùi bước như dĩ vãng, vì trên thế giới này, cũng chẳng có ai thật sự cần đến

cô, không có ai coi trọng mình, không có ai từng có hy vọng với mình, nhưng sau
khi Ninh Xuyên xuất hiện, rồi lại bỏ đi, mới khiến cho cô có động lực để cố
gắng, nhưng giờ cô mới biết, người cho cô có động lực trở lại này một đi không
quay lại, là bởi vì ba mình đã ra tay sau lưng!

“Nó?!” Ông Tô khinh thường nói, “Nó xuất thân thế nào
chẳng lẽ chị không biết? Hừ! Bốn năm trước tôi cố ý điều tra, ba nó vốn là Phó
bộ trưởng của Thị ủy thành phố N, chức quan không nhỏ, đáng tiếc vừa mới thăng
chức chưa được bao lâu, đã vì ăn hối lộ kếch xù giúp cán bộ thăng chức, bị bắt
lại thẩm tra, sau đó trong thời gian thẩm tra đã sợ tội mà tự sát! Loại người
xuất thân như vậy, còn có thể môn đăng hộ đối với nhà chúng ta sao?!”

Tô Thiên Thiên bỗng ngây ngẩn cả người, về xuất thân
của Ninh Xuyên, cô thật sự không biết gì cả, không ngờ lại có được đáp án từ
miệng ba cô, cô chỉ biết ba mẹ anh đều đã mất, nhưng không biết nguyên nhân là
như vậy, những chuyện đã qua, anh không hề nhắc tới một chữ nào, có phải anh
cũng cảm thấy rất khó mở miệng đúng không?

“Ba, ba nói…” Tô Thiên Thiên sửng sốt một chút, “Là
thật?”

Thấy cô nói vậy, ông Tô lập tức hiểu ra, “Xem ra con
còn chưa biết?” Thật ra thì phát sinh tranh cãi với con gái, ông cũng không
muốn vậy, mặc dù như Tô Thiên Thiên đã oán trách, trước kia ông thực sự hy vọng
có một đứa con trai làm người thừa kế, dù sao con gái cũng phải gả đi, sinh con
cũng không phải của nhà họ Tô ông, nhưng dù sao Tô Thiên Thiên cũng là con gái
ruột của ông, nói không ruột cũng không được, lại nói, ba mẹ trên đời, có ai
không hy vọng con gái mình được gả cho một người tử tế chứ?

Thấy Tô Thiên Thiên vẫn ngây người đứng đó, chính là
thời cơ tốt để kết thúc cuộc cãi vã này, “Nó không nói cho con biết? Có lẽ
chính nó cũng biết nó không xứng với con, ba nói thế nào cũng vẫn là ba con,
đương nhiên hy vọng con có thể sống tốt, ba tuyệt đối không bao giờ gạt con..”
Ông vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiên Thiên, “Có lẽ lúc đó chuyện ba làm
có hơi quá đáng, nhưng cũng vì tốt cho con thôi, còn hơn là để thằng đó lừa.”

Tô Thiên Thiên giật mình, lui về sau một bước.” Không,
Ninh Xuyên không nói cho con những chuyện này, nhất định là có nguyên nhân của
anh ấy.”

“Nó thì có nguyên nhân gì?” Ông Tô khinh thường nói,
“Muốn lừa con gái nhà giàu về làm vợ sao? Muốn chiếm hết tiền của nhà họ Tô này
làm của nó sao?!”

Tô Thiên Thiên nhìn chằm chằm ba mình, “Tiền của ba
con chẳng lạ gì, ba cứ ôm tiền của ba đến hết đời đi!” Nói xong đẩy cửa chạy ra
ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận