Lười Phải Yêu Anh

Bữa tối hôm nay là gọi ở ngoài về, cho nên cơm nước
xong thời gian vẫn còn sớm, vừa vặn tủ lạnh trong nhà đã hết thức ăn, vậy nên
Tô Thiên Thiên nói với Ninh Xuyên, “Nếu không chúng ta đi siêu thị mua chút đồ
ăn đi.”

Ninh Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mới bảy giờ
rưỡi, quả thật có thể đi mua đồ, “Vậy cũng được, cô mặc bỉm cho Bối Bối đi rồi
chúng ta đi.”

Vừa nghe đến bỉm, Bối Bối lập tức nhăn cái mặt nhỏ
lại, chờ Tô Thiên Thiên cầm bỉm đi tới, cu cậu lập tức uốn éo uốn éo một cái nhanh
chân chạy sang bên cạnh, “Không muốn, không muốn, không muốn…. Nóng!”

Tô Thiên Thiên bất đắc dĩ nhìn Ninh Xuyên một chút,
anh cũng cảm thấy trời nóng như vậy cho trẻ con mặc bỉm quả thực không thoải
mái, “Nếu không lúc nào nó ngọ nguậy, chúng ta ôm nó đi vệ sinh vậy.”

Tô Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Vậy nhỡ
không kịp thì sao!” Cô xoay người lấy từ trong bếp một cái túi ny lon, “Này,
dùng cái này đựng đi!”

Mặc dù cầm túi ny lon cho trẻ con đi tiểu, thực sự
không phù hợp với tuổi tác, thân phận cùng hình tượng của bọn họ bây giờ, kiểu
gì cũng có một loại cảm giác không nói thành lời.

Sau đó Ninh Xuyên cũng chạy vào phòng bếp, lục lọi
trong thùng rác một lúc, rồi lại mang ra bồn rửa bát ào ào rửa, sau đó giơ ra
một cái bình đựng đồ uống sáng trong suốt: “Dùng cái này! Sẽ không bị rỉ!”

“…” Tô Thiên Thiên sùng bái, “Cái này thật cường đại!”

Mặc dù cậu bé còn nhỏ, nhưng lượng bài tiết cũng không
ít, vậy nên Tô Thiên Thiên và Ninh Xuyên mỗi người ôm một cái bình nhựa, bế Bối
Bối, lái xe đến một siêu thị lớn.

Trẻ con đương nhiên là thích những nơi như siêu thị vô
cùng, nhìn cái gì cũng muốn vươn tay ra lấy, Khanh khách cười không ngừng, xoay
qua xoay lại trong ngực Ninh Xuyên, “Đậu Đậu, nhìn kìa… nhìn kẹo kìa! Đậu Đậu,
nhìn, trứng trứng!”

Tô Thiên Thiên đẩy xe, lấy những thực phẩm có thể phối
hợp được bỏ vào trong xe, Ninh Xuyên vừa trả lời Bối Bối, vừa nói với cô: “Này
này, đừng mua cá mực, cái đấy tôi chưa làm bao giờ, ăn sao được? Này này, đừng
mua tôm, đừng mua thịt bò, lần nào tôi nấu cũng không cắn nổi…”


“Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn.” Tô Thiên Thiên bĩu môi nói.

“Aiz!” Ninh Xuyên nhíu mày, “Vậy cô lại định trộn hết
vào rồi nấu lên sao?”

Tô Thiên Thiên nghiêng đầu, kiên định nói, “Đúng vậy!”

“…” Ninh Xuyên nhìn trời, khẩu vị này, cũng hơi bị
nặng đấy!

Trong xe đã có không ít đồ, Tô Thiên Thiên định mua
thêm chút sữa tươi và sữa chua cho Bối Bối ăn lúc bình thường, man mát lành
lạnh, tốt hơn đồ uống lạnh nhiều, vậy nên mặc kệ một người đàn ông lớn và một
người đàn ông nhỏ đang xem đồ đằng sau, tự mình đẩy xe về phía trước.

Bối Bối trong lòng Ninh Xuyên đột nhiên giãy dụa lên,
lúc nãy còn đang kích động xem các thứ, bây giờ đột nhiên giật mình một cái,
“Đậu Đậu, muốn xi xi…”

“Muốn xi xi?!” Ninh Xuyên kinh hãi, nhìn lại, Tô Thiên
Thiên đã đi xa, nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên đuổi theo cô
trước, hay là đặt Bối Bối xuống trước, chỉ có thể kêu to, “Tô Thiên Thiên! Tô
Thiên Thiên!”

Các buổi tối mùa hè từ trước đến giờ đều là thời điểm
buôn bán náo nhiệt ở siêu thị, không chỉ đông người, mà còn có các loại tiếng
rao trong siêu thị, “Thịt bò tiện lợi đây!” “Hoan nghênh thưởng thức sữa chua
X!” “Cá hồ tươi giá đặc biệt 19 đồng một cân đây!”

Anh gọi mấy câu, Tô Thiên Thiên phía trước càng đi
càng xa, Bối Bối trong lòng ngọ nguậy càng kinh khủng hơn, “Đậu Đậu, muốn xi
xi, muốn xi xi…”

Ninh Xuyên chạy như điên nói, “Bối Bối, nhịn đi, nhịn
đi!”

Cuối cùng Tô Thiên Thiên cũng dừng trước quầy bán sữa
tươi, cúi người suy nghĩ xem nên mua cái gì, Ninh Xuyên hai tay giơ Bối Bối đến
trước mặt cô, “Nhanh lên, bình đâu bình đâu!”

“Cái gì cái gì?” Tô Thiên Thiên đầu tiên là sự xuất
hiện đột ngột của anh hù cho một cái, căn bản còn chưa phục hồi lại tinh thần.

“Nó muốn đi tiểu!” Ninh Xuyên cuối cùng không nhịn

được quát to lên, Bối Bối tiếp tục giãy dụa, “Xi xi…”

“A!” Tô Thiên Thiên cuối cùng cũng hồi hồn, vội vàng
tìm kiếm hai cái bình đã đè dưới đồng đồ, vặn nắp ra, đang muốn đưa tới dưới
người Bối Bối, đột nhiên ánh mắt của cô xẹt qua bên cạnh Bối Bối cùng Ninh
Xuyên, liếc thấy trong đám người đằng sau có một bóng người quen thuộc, vừa đi
vừa cao giọng kêu, “Cái đó đương nhiên là không có lời, năm đồng được có 270
gram sao mà bằng cái này được, sáu đồng, 360 gram, quá lời! Hơn một đồng rưỡi,
được 90 gram, nếu như theo cách tính như vậy, 270 gram kia, nên bán bốn đồng
rưỡi thôi!”

“Cô giữ cho chính xác chút…” Ninh Xuyên hơi cúi người
đứng như đứng tấn, vội vàng nói.

Toàn thân cô cứng đờ, vội vàng đem bình nhét vào trong
ngực Ninh Xuyên, “Tự anh làm đi, tôi, tôi qua bên kia trước!”

“Ê!” Ninh Xuyên hai tay ôm Bối Bối, nhưng Tô Thiên
Thiên lại nhét vào trong ngực anh, anh căn bản không thể lấy được bình, chỉ
đành đứng thẳng dậy, kẹp Bối Bối trong lòng, vươn một tay ra lấy bình, Bối Bối
trong lòng đột nhiên lại giật mình một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt phiêu phiêu dục
tiên, Ninh Xuyên chỉ cảm thấy nửa thân dưới của mình có cảm giác vừa nóng vừa
ướt, chân mày rướn lên mấy cái, “Tô Thiên Thiên! Cô chết đi đâu rồi!”

Tô Thiên Thiên đang trốn cả xe lẫn người sau cái giá
bán sữa bột yến mạch, ghé đầu xem xét tình hình bên này, Ninh Xuyên giơ Bối Bối
gào thét với trời, đầu kia ông Tô đã dắt dì Lâm cùng bà Tô tới mua sữa tươi,
mùa hè, các chế phẩm từ sữa được giảm giá để tiêu thụ một cách tối đa, cũng là
một trong những điều ông Tô thích nhất.

Liền nghe thấy ông vừa tới gần đã bắt đầu dõi mắt tìm
kiếm, “Mua ba tặng một? Đùa gì thế, hôm trước ở chỗ khác tôi thấy mua hai tặng
một đấy!”

Dì Lâm cùng bà Tô đi theo sau ủ rũ cúi đầu, ông Tô đi
phía trước vui mừng hớn hở, Tô Thiên Thiên trốn ở đó thở dài, may mà cô không ở
nhà, nếu không cũng phải lẽo đẽo theo sau.

Xa xa nhìn thấy trong xe đẩy của ba cô, có áo sơ mi
trắng, mấy đôi dép giá rẻ tản ra mùi cao su hắc hắc, còn có mấy hộp mì ăn liền
được tặng thêm hộp cơm, đồ ăn vặt mua một tặng một, Tô Thiên Thiên lệ rơi đầy
mặt, ba cô còn nhớ rõ cô thức ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe này,

còn không quên mua cho cô ăn lúc được khuyến mãi mua một tặng một nữa!

Nửa người của Ninh Xuyên bị nước tiểu của Bối Bối làm
cho ướt nhẹp, đứng tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ, bao nhiêu người đi
ngang qua liên tiếp ngoái nhìn, khiến anh thấy vô cùng bối rối, vừa định cất
giọng gọi Tô Thiên Thiên, đột nhiên quay người đã thấy ông Tô đang đẩy xe đẩy
tới, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Nếu như chỉ có một mình ông ta, sợ rằng Ninh Xuyên còn
có thể hoài nghi tại sao một người giàu có như thế lại có thể dạo quanh siêu
thị một cách sung sướng đến vậy, nhưng nhìn bà Tô phía sau ông ta, Ninh Xuyên
không thể hoài nghi được nữa.

Bà Tô nhìn thấy anh trước, bốn năm đã qua, bà không
thay đổi gì nhiều, dù sao cũng chẳng có chuyện gì phiền não, bà thấy Ninh Xuyên
ôm Bối Bối, kinh ngạc sửng sốt, nét mặt rất phức tạp.

Ông Tô nhìn theo gian hàng về phía trước, mắt nhìn
thẳng, thấy Ninh Xuyên, Ninh Xuyên cảm thấy toàn thân giống như bị kim châm,
khi tầm mắt của anh và ông Tô giao nhau, ông ta thẳng người, dời mắt, giống như
không hề nhận ra anh, sải bước đi qua anh.

Thấy ông Tô đi tới như vậy, mà nét mặt của Ninh Xuyên
rất rõ ràng là đã nhận ra ông, bà Tô đi phía sau cảm thấy có chút lúng túng. Dù
sao Ninh Xuyên đã từng yêu đương với Tô Thiên Thiên, nhưng hai đứa đã chia tay,
hơn nữa Thiên Thiên còn vì thế mà rất đau lòng, một thời gian dài vẫn không dịu
xuống được, đều là bởi vì thằng nhóc này đã bỏ rơi con gái bà.

Hôm nay, cậu ta lại còn ôm một đứa bé!

Mang theo tâm trạng tức tối như vậy, bà Tô hung hăng
trợn mắt nhìn anh một cái, cái trừng này, lại cảm thấy không ổn, như vậy hóa ra
nhà họ Tô bọn họ rất không có đẳng cấp sao, phải làm ra vẻ như không nhận ra
cậu ta, bình tĩnh đi qua giống như ông Tô vậy, như thế mới thể hiện được khí
chất và phong phạm của mình.

Vậy nên bà Tô thu hồi ánh mắt của mình, tầm nhìn lơ
đãng, cũng làm bộ như không thấy gì cả, lại không cẩn thận liếc thấy cái đầu
đang ló ra của Tô Thiên Thiên.

Lần này bà thật sự ngây ngẩn cả người.

Ninh Xuyên đứng đó ôm đứa bé, Tô Thiên Thiên núp ở
đằng xa nhìn lén, bà nuốt nước miếng, lạ lùng nhìn Ninh Xuyên một chút, lúc này
bên cạnh có một bác gái đi với chồng đẩy xe ngang qua, thấy dáng vẻ chật vật
của Ninh Xuyên, hỏi, “Sao lại bị nó tè ra cả người?”

“Có một mình… không tiện lấy…” Anh lúng túng giơ giơ
cái bình trống rỗng trong tay.

“Mẹ thằng bé đâu rồi?” Bác gái trách cứ nói, “Sao chỉ

có mình cậu trông nó là thế nào.”

“Cô ấy..” Ninh Xuyên nhất thời không biết nói sao, “Cô
ấy có việc, không ở đây.”

“Làm mẹ kiểu gì thế!” Bác gái bĩu môi, “Cậu mau đưa nó
về đi, thế này còn mua đồ thế nào được nữa.”

“Dạ, vâng!” Ninh Xuyên ngượng ngùng cười cười.

Bà Tô đi qua bên người anh, trong lòng tràn đầy nghi
hoặc, rất muốn xông tới hỏi Tô Thiên Thiên, nhưng ông Tô đi phía trước đã bắt
đầu thúc giục bọn họ, “Đi nhanh lên nào, mua đồ đủ 88 đồng chỉ đổi được phiếu
đỗ xe một giờ thôi!”

Thấy ông Tô đã đi xa, Tô Thiên Thiên mới cầm một túi
yến mạch che khuất nửa mặt, chạy tới, “Chúng ta đi mau đi mau!”

Ninh Xuyên tức giận nói, “Tôi như thế này rồi, đi mau
làm sao được?!”

“Ạch…” Tô Thiên Thiên mặc dù rất áy náy, nhưng giờ
không phải lúc nói xin lỗi, “Vậy anh định đứng đây hong gió chắc?”

“Con người cô sao lại như thế chứ!” Ninh Xuyên không
nhịn được phát hỏa, “Được tốt một cái là buông tay ném luôn được sao?!”

“Không phải là tại thấy…” Cô vừa nói vừa hạ thấp
giọng, ghé đầu nhìn ra phía trước, xác định không có ai mới nói tiếp, “.. thấy
ba tôi sao!”

Ninh Xuyên không để ý tới cô, quay mặt qua một bên,
bác gái đi ngang qua lúc nãy, lúc này không biết lại quay lại mua thứ gì đó,
nhìn thấy Tô Thiên Thiên đến giờ mới xuất hiện, không nhịn được quở trách nói,
“Cô làm mẹ mà lại ném con cho chồng mặc kệ thế à, chẳng ra cái gì cả…”

Tô Thiên Thiên cùng Ninh Xuyên ngẩn người tại chỗ
không biết nói gì, chồng của bác gái đứng bên cạnh đẩy bà ta một cái, “Em nói
nhiều thế làm gì, không thấy người ta còn trẻ vậy sao, vợ chồng trẻ, mới làm ba
mẹ, khó tránh khỏi như vậy.”

“Vậy thì phải biết học chứ…” Bác gái nói, “Cho dù
không đóng bỉm, thì cũng phải cho thằng bé mặc tã chứ, tã mà cũng không biết
làm sao? Mình không biết làm thì thôi, người làm mẹ chồng, làm mẹ vợ cũng không
biết dạy sao?” Bác gái vẫn ở đó thao thao bất tuyệt, liền bị ông chồng bên cạnh
kéo đi, áy náy nói với Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên, “Ngại quá…”

Nhưng Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đều sáng mắt lên,
đồng thời la lên, “Đúng rồi nha! Phải làm tã!”

Bối Bối vỗ tay, “Tã tã…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận