Ba ngàn năm trăm tệ, chỉ vừa đủ một tháng tiền thuê nhà của cô.
Đối với thực tập sinh mùa hè như cô, có một ít tiền lương đã là quá tốt rồi.
Lê Tranh dự định tranh thủ: “Vẫn là hơi thấp một chút. Sếp Cận, đây là anh đang mời em, không nhất định em sẽ đến làm thực tập sinh cho anh.”
Cận Phong uống một ly cà phê với sữa còn nhiều hơn cà phê, nó hơi giống sữa có vị socola, vừa rồi anh ta còn run tay, sữa lại được rót nhiều hơn nữa.
“Được rồi, cá nhân anh sẽ tự bỏ tiền túi ra trả cho em thêm mười tệ một ngày là phí phòng chống say nắng và làm mát, em có thể mua nước ướp lạnh hay kem để ăn tùy ý.”
Anh ta lại nhìn lịch lần một lần nữa: “Với lại, trong thời gian thực tập của mình, em có hai ngày nghỉ cuối tuần, em cũng không cần làm thêm giờ, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, so với lúc em thực tập ở đài truyền hình không phải tốt hơn rất nhiều sao?”
Điều tiếp theo mới chính là điểm quan trọng: “Nếu em làm việc hai mươi hai ngày trong một tháng, em sẽ được nhận thêm hai trăm tệ ngoài số tiền ba ngàn rưỡi, được rồi chứ?”
Một ngày được trợ cấp mười tệ, chính xác hai mươi hai ngày một tháng, Lê Tranh đã hoàn toàn bị phú nhị đại đời thứ hai thuyết phục, cô uống soda không còn gì để nói.
Điện thoại bỗng trở nên yên tĩnh.
“Công chúa?”
“Sếp Cận, anh đã làm nên khối tài sản của mình bằng cách này à?”
“Không còn cách nào, nếu bạn không có khả năng kiếm ra tiền, bạn phải có khả năng tiết kiệm tiền.”
Cận Phong tự cười một mình, chờ đợi câu trả lời của Lê Tranh.
Có vẻ như không đủ tiền để bỏ ra cho trò đá gà cựa sắt, nên Lê Tranh vẫn quyết định đi thực tập.
Điều hấp dẫn cô là họp báo ra mắt mẫu xe mới vào đầu tháng chín, lời tiên đoán chôn vùi ‘chiếc xe tốt nhất’ trước đó rất mạnh mẽ.
Quyết định đã được đưa ra, mức lương dao động khoảng ba ngàn bảy trăm tệ, thứ hai tuần sau cô sẽ bắt đầu đi làm.
Cận Phong nghĩ đến quãng đường từ nhà thuê đến tập đoàn Nam Phong của cô, đi bộ mất khoảng nửa tiếng, anh ta đoán cô sẽ không vui, “Anh có cần sắp xếp xe cho em không?”
“Cảm ơn, không cần đâu.” Lê Tranh không còn phải lo lắng về việc chiếc xe quá đắt tiền hay không phù hợp khi đến làm ở tập đoàn Nam Phong, “Em có xe.”
Cận Phong nghe theo ý cô, bắt đầu sắp xếp công việc thực tập của cô sau đó ngắt điện thoại.
Lê Tranh ôm gối ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm về phía TV còn chưa bật.
Trong thời gian làm việc hàng ngày, khi người khác bận rộn với công việc, cô lại ở trong nhà ngồi điều hòa thật chẳng thoải mái gì.
Một hồi chấn động từ chân truyền đến.
Lê Tranh cầm lấy điện thoại di động, mẹ của cô gửi cho cô một tin nhắn: [Con có ở nhà không?]
Cô đã nói với ba mẹ chuyện cô không còn thực tập ở đài truyền hình, sợ một ngày nào đó mẹ cô đến một lần nữa, để tìm cô, nhưng ba mẹ vẫn chưa biết cô thuê nhà.
Lê Tranh: [Không ạ, còn đang bàn giao công việc ở đài. Mẹ, tìm con có chuyện gì vậy?”
Lê Tân Hòa: [Xe của con đã lâu không được bảo dưỡng, mẹ đã bảo tài xế lái xe đi bảo dưỡng rồi, với lại mẹ có mua cho con ít đồ ăn nhẹ cùng trái cây và quần áo, nhân tiện gửi cho con. Con cứ làm việc đi, mẹ cho người đưa qua còn mẹ phải đi đón người.]
Rốt cuộc mẹ và con gái, có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, biết rõ cô đang cần gì. Lê Tranh: [Mẹ, mẹ đi đón ai vậy? Xã giao à?]
Lê Tân Hòa: [Không, đón chồng mẹ ~~~~~~]
Lê Tranh đã quen với chịu đựng những đợt sóng kia, cô phải ăn cẩu lương từ khi còn nhỏ.
Lê Tân Hòa không quên an ủi con gái: [Thật tốt khi không phải thực tập nữa, hãy tranh thủ kỳ nghỉ hè để vui chơi, khi còn là sinh viên nghỉ hè con có thể tiêu xài thoải mái, chứ sang năm con tốt nghiệp rồi sẽ không còn được nghỉ hè nữa đâu.]
Sự lo lắng của Lê Tân Hòa là không cần thiết, Lê Tranh không cảm thấy quá thất vọng, cô đang rất trông ngóng đến thực tập ở tập đoàn Nam Phong.
- -
Hôm nay Giang Tiểu Nam về nhà sớm, sau khi tan làm liền tắt máy tính, vắt vẻo trên xe buýt về nhà, ở dưới nhà mua một đống xiên que, một bước vượt hai bậc thang lên lầu.
Cô ấy đã gọi cho Lê Tranh một lần lúc cô đến công ty vào buổi sáng, Hà Dập đã từ chức, Lê Tranh cũng không làm việc ở đó nữa.
Nghe tiếng chìa khóa vặn cửa, Lê Tranh tỉnh lại, cô đã ngủ nhưng không sâu giấc, cô nằm trên sô pha lướt điện thoại một lúc thì ngủ thϊếp đi.
“Tiểu Lê?”
“Hôm nay cậu về sớm vậy?”
Lê Tranh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vẫn còn ở trên cao.
Giang Tiểu Nam đóng cửa đi vào, “Không phải vì lo cho cậu sao.” Cô ấy để đống xiên que lên bàn rồi đi rửa tay, “Sao thầy của cậu lại từ chức?”
“Nguyên nhân chính có thể là sợ liên lụy đến tớ, ngoài ra còn một số lý do cá nhân.” Lê Tranh bị miếng thịt nướng quyến rũ mà bò dậy.
Giang Tiểu Nam ở trong toilet lau tay, thò đầu ra ngoài, “Lý do cá nhân là gì?”
Lê Tranh: “Bạn gái cũ của anh ấy là một phóng viên cũng tổ chuyên mục của bọn tớ, cô ấy đã chia tay anh và tìm được một người đàn ông giàu có, chồng chưa cưới của cô ấy là người đứng đầu bộ phận kinh doanh của mỹ phẩm Hoa Bắc.”
Giang Tiểu Nam mất hơn nửa phút mới tiêu hóa được tin tức bất ngờ này, phản ứng đầu tiên là, anh ấy chắc hẳn rất yêu bạn gái cũ của mình.
Không cần suy nghĩ, giây tiếp theo sau đó, cô ấy thực sự cảm thấy không sao giải thích được, từ chức như vậy cũng tốt.
Dường như có chút không hiền hậu.
Lê Tranh thấy cô ấy không có phản ứng gì, “Tớ còn tưởng rằng cậu có cảm tình với Hà Dập.”
Giang Tiểu Nam treo khăn tắm lên rồi ngồi xuống, cầm lấy một xiên thịt nướng ăn. “Không có cảm tình gì, con người luôn phải nhìn về phía trước, ở đó luôn có người thích hợp đang đợi cậu.”
Lê Tranh dùng ly nước mời Gian Tiểu Nam một chén, hy vọng mình cũng có thể hướng về phía trước.
Những cô vẫn nghĩ về Phó Thành Lẫm mỗi ngày.
Hai người đều mang tâm sự của mình ăn thịt nướng, không ai để ý rằng người còn lại cũng đang thất thần.
Khi điện thoại có cuộc gọi đến, cả Lê Tranh và Giang Tiểu Nam đều giật mình.
Lấy lại tinh thần, Lê Tranh nhận điện thoại.
Từ Sướng trở lại đài với biết Lê Tranh đã không còn làm việc ở đó, cô là thực tập sinh, không có gì phải bàn giao, chỉ cần thu dọn đồ đạc là có thể đi.
“Tiểu Lê, em thế nào rồi, haizz…” Cô ấy cũng không biết nên nói điều gì là tốt. chỉ còn biết thở dài.
“Cô Từ, chị tan làm rồi à? Vốn dĩ em định buổi tối sẽ nói với chị, trưa nay thấy chị bận đi phỏng vấn nên em không nói, không sao đâu, không thực tập ở đó chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta tụ tập với nhau cả.” Lê Tranh nói với giọng điệu thoải mái.
Việc cũng đã đến nước này, những lời trấn an chỉ là vô dụng.
“Chờ đến cuối tuần được nghỉ, chị sẽ tìm em và Hà Dập ăn cơm, nếu không thì đến nhà chị nướng thịt cũng được, mẹ chị ở ngoại thành, một mình một nhà, mọi người vừa lúc có thể giải sầu.”
“Vâng ạ, đi đâu thì chị và thầy Hà cứ quyết định, em chỉ cần có ăn là được.”
“Vậy thì làm thịt nướng, sân nhà chị lớn, đi bao nhiêu người cũng có chỗ ngồi, em có thể mang theo bạn của em, bạn trai cũng có thể đi cùng.” Từ Sướng mỉm cười, thật ra bạn trai mới là trọng điểm.
Lê Tranh không khách sáo, nói rằng sẽ dẫn đưa bạn đại học và bạn cùng phòng đi theo.
Về phần Cận Phong, ai mà biết được anh ta có thời gian hay không, có sẵn sàng tụ tập cùng bọn cô không.
Giang Tiểu Nam nghe nói đi ăn thịt nướng cùng với Hà Dập, chỉ hận ngày mai không phải là cuối tuần.
Hai người ăn xiên quen xong, mặt trời cũng sắp lặn.
Lê Tranh thay quần áo đi ra ngoài, mang theo túi xách.
Giang Tiểu Nam tay cầm máy tính bảng đi ra từ phòng ngủ, đang định cùng Lê Tranh ăn dưa hấu. “Cậu còn muốn đi ra ngoài à?”
“Ừ, mẹ tớ đưa trái cây và đồ ăn nhẹ đến căn hộ của chú tớ. Tớ đi tới đó lấy đây.” Lê Tranh đeo kính gọng vàng, là cặp kính mà Phó Thành Lẫm đã mua cho cô.
Giang Tiểu Nam đặt máy tính bảng xuống, “Để tớ đi cùng cậu, có thể xách giùm cậu ít đồ.”
Lê Tranh không cho: “Không cần, nếu có nhiều thứ thì tớ sẽ đi xe, bên ngoài nóng như vậy, cậu ở nhà ăn dưa hấu của mình đi.
Giang Tiểu Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu không thì cậu đợi mặt trời lặn rồi đi, buổi tối đi cũng được mà, giờ mà cậu ra ngoài cả người sẽ đẫm mồ hôi.”
“Không sao, đổ mồ hôi giúp giải độc giảm cân, lúc nãy ăn nhiều thịt nướng quá, thật là sai lầm.”
- -
Phó Thành Lẫm vừa mới biết Lê Tranh đã từ chức thực tập tại đài truyền hình, Hà Dập cũng đã nghỉ việc.
Anh cho rằng hình phạt chỉ là một bản kiểm điểm hoặc cắt tiền thưởng một tháng, anh không nghĩ được mọi việc lại phát triển thành tình hình như ngày hôm nay.
“Tranh Tranh thế nào rồi?” Anh hỏi Tưởng Thành Duật.
Buổi tối Tưởng Thành Duật còn có hẹn ăn cơm với người khác, thời gian còn sớm, trên đường đến GR liền ghé vào mua một tách cà phê để uống.
“Cũng được, nhưng khó chịu là điều không thể tránh khỏi. Kỳ thực tập của cháu ấy không sao cả, chỉ là liên lụy tới Hà Dập, nên cháu ấy chắc chắn sẽ rời đi. Khoảng thời gian này vốn dĩ con bé đã tâm trạng rồi.”
Nhắc đến những đề tài có liên quan đến Lê Tranh, bây giờ nói chuyện luôn có một chút tế nhị. Phó Thành Lẫm không hỏi thêm câu nào nữa, dự định chờ đến khi Lê Tranh hết giận, anh lại đến gặp cô.
“Cậu có quen biết với chuyên gia nào về phương diện trồng rau không?”
“Có biết, nhưng tôi không liên lạc.” Tưởng Thành Duật hỏi thêm: “Sao vậy, cậu là định tiến quân vào lĩnh vực sản xuất nông nghiệp à?”
Phó Thành Lẫm nói như không có chuyện gì xảy ra: “Không phải. Việc riêng.”
Nếu đã là việc riêng, Tưởng Thành Duật cũng không có hứng thú hỏi thăm.
Uống xong ly cà phê, liền tạm biệt.
Phó Thành Lẫm gửi một tin nhắn đến nhóm gia đình để nhờ giúp đỡ: [Có ai biết chuyên gia trồng rau nào không?]
Phó nhị phản hồi lại: [Em không biết.]
Phó Thành Lẫm: [Không biết thì nói ít đi hai câu đi.]
Ông nội hỏi: [Cháu tìm chuyên gia về trồng rau để làm gì?]
Phó Thành Lẫm: [Có mấy vấn đề với rau cần tây trồng thủy canh, cháu muốn hỏi bây giờ phải làm thế nào.]
Ông nội cảm giác mới mẻ: [Cháu còn trồng cả rau cần tây?]
Diệp Cẩn Hoa, người hiếm khi nói chuyện trong nhóm, cũng sôi sục: [Con trai, con đang yêu sao? Cần tây trồng thủy canh có phải là tín vật tình yêu không?]
Phó Thành Lẫm: “…”
Anh @ông nội: [Cháu có kế hoạch đầu tư vào lĩnh vực này.]
Nếu như anh không nói đối, gia đình sẽ đặt câu hỏi không dứt.
Diệp Cẩn Hoa vừa đọc thấy đó là một khoản đầu tư, âm thầm rút lại tin nhắn trước đó.
Ông nội: [Nếu dùng thủy canh thì rễ cây chắc chắn sẽ bị thối, cho dù thay nước hàng ngày, hay bất kỳ thứ gì khác, sớm muộn gì cũng thối hết, khi thay nước sẽ có mùi hôi đúng không?]
Phó Thành Lẫm: [Dạ, một ngày thay nước hai lần vẫn không được, lá cây vẫn khô héo, thân cây chuyển sang màu vàng.]
Ông nôi: [Ông thường trồng cây xanh thủy canh, có một chút kinh nghiệm, ông có thể cho cháu các kinh nghiệm.]
Phó Thành Lẫm: [Tối nay cháu sẽ tới gặp ông.]
Sau khi bàn giao việc cho trợ lý Tăng, Phó Thành Lẫm rời công ty.
Dưới bãi đậu xe GR, Phó Thành Lẫm gặp Quan Tử Viên, người hôm nay đến để hỏi ý kiến về vấn đề đầu tư quỹ cổ phần tư nhân, Quan Tử Viên đã thắt dây an toàn, lại vội mở ra.
“Sếp Phó, thật trùng hợp. Anh tan làm rồi à?” Cô ta đứng ở bên cạnh cửa xe, hai tay chống cửa, phóng khoáng và điềm tĩnh.
Phó Thành Lẫm gật đầu, lịch sự hỏi một câu: “Đã hiểu rồi chứ?”
“Dạ.” Đối với người quản lý quỹ mà anh đã giới thiệu, Quan Tử Viên không ngần ngại khen ngợi, “Giám đốc Phục là người vừa chuyên nghiệp và còn rất kiên nhẫn, chỉ dạy cho em trong vài giờ, những điều em không hiểu anh ấy còn giải thích lại mấy lần.”
Cô ta nói nửa đùa nửa thật: “Đợi khi nào em phát tài, em sẽ mới anh đi ăn tối.”
Phó Thành Lẫm: “Không có gì, đây là công việc của chúng tôi.”
Chào hỏi vài câu, Phó Thành Lẫm lên xe.
Quan Tử Viên cũng khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe đi theo phía sau xe anh.
Vào thời gian cao điểm, đoạn đường trước GR là một trong những điểm tắc nghẽn giao thông nổi tiếng.
Kỹ năng lái xe của Quan Tử Viên không tồi, lần này xe của cô ta đã đuổi kịp xe của Phó Thành Lẫm. Lần trước trời mưa to, khi hai chiếc xe lần lượt lái ra không bao xa, đã bị những chiếc xe khác cắt ngang.
Có cuộc điện thoại gọi đến, là Hướng Thư.
“Mấy giờ thì cậu đến gặp tớ?”
Cô ấy đã vào đoàn làm phim, ở Bắc Kinh quay phim hơn một tháng rồi chuyển sang các thành phố khác, buổi chiều Quan Tử Viên để lại tin nhắn cho cô ấy, nói rằng buổi tối sẽ đến thăm, tìm cô ăn cơm.
Cô ấy vừa mới kết thúc công việc, đang tẩy trang, chờ Quan Tử Viên đến đi ăn lẩu.
Quan Tử Viên nhìn biển số xe ở phía trước, hướng này là trở về căn hộ.
Cô ta trả lời Hướng Thư: “Đợi một lát nữa, tớ về nhà thay bộ quần áo.”
Hướng Thư: “Cũng không phải hẹn hò với bạn trai, chỉ có cậu với tớ, cậu có trang điểm thành thần tiên cũng không có ai nhìn.”
Quan Tử Viên tìm đại một lý do: “Quần áo tớ bị bắn cà phê tung tóe, váy màu trắng, nhìn quá rõ.”
Quần áo bẩn như thế thì cần phải thay, Hướng Thư nói cô ta không cần vội, mình sẽ ở khách sạn lướt Weibo đợi cô ta.
Quan Tử Viên suy nghĩ một lát: “Tối nay cậu có lịch quay không?”
Hướng Thư: “Tối nay không có, có chuyện gì vậy? Cậu vẫn muốn xem tớ quay phim à?”
Quan Tử Viên: “Nếu không có, cậu đến nhà tớ đi, ở bên ngoài ăn cơm nói chuyện không tiện, cậu ở lại với tớ, sáng mai tớ sẽ đưa cậu quay lại đoàn làm phim.”
Hướng Thư hơn sáu giờ sẽ phải quay phim, không muốn đi, nơi Quan Tử Viên sống cách quá xa đoàn làm phim, như thế bốn giờ cô ấy đã phải dậy, khác nào muốn lấy mạng của cô.
Cô ấy từ chối ý tốt của Quan Tử Viên.
Quan Tử Viên lúc này mới nói: “Tớ chuyển nhà rồi.”
Cô ấy nói địa chỉ căn hộ cho Hướng Thư.
Hướng Thư nghe địa điểm cô ấy đang ở, cũng không cách xa đoàn làm phim bao nhiêu.
Cô ta ngạc nhiên: “Cậu chuyển khi nào thế? Sao không nói với tớ một tiếng, dù sao thì tớ cũng sẽ tặng cậu một chậu cây, xem như chúc mừng cậu tân gia.”
“Tớ chuyển được mấy ngày rồi.” Quan Tử Viên vẫn muốn đi theo xe phía trước, cùng nói chuyện vài câu với Hướng Thư, bảo Hướng Thư đến sớm một chút, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Từ tòa nhà GR đến căn hộ, một con đường thẳng không cần phải rẽ.
Hai chiếc xe một đen một trắng lần lượt tiến vào tầng hầm đậu xe.
“Vâng, con hiểu rồi, con về đây, tạm biệt.” Lê Tranh cúp điện thoại.
Vừa rồi đang trả lời điện thoại, cô không chú ý đến xe của Phó Thành Lẫm.
Mẹ cô muốn cô thử chiếc váy mới mua, nếu không hợp có thể đổi lại.
Lê Tranh bước vào khu căn hộ, các thang máy đều có người đang sử dụng, có một thang máy đi lên từ tầng hầm, cô nhấn nút.
Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong có người đang nói chuyện, giọng nói của người con gái nhẹ nhàng mang theo ý cười, “Tối hôm qua em còn có một giấc mơ mình trở nên giàu có, quỹ mà anh giới thiệu đã kiếm được lợi nhuận sau khi đầu tư.”
Thấy rõ người trong thang máy, bước chân Lê Tranh đang nâng lên lại để xuống đất, vẻ mặt cứng đờ, cô nhìn Phó Thành Lẫm rồi lại nhìn Quan Tử Viên, nhất thời không nói nên lời.
Không ngờ rằng Phó Thành Lẫm về sớm như vậy, cô còn cố ý đến lấy trái cây trước khi mặt trời lặn, chính là để tránh phải gặp anh. Nhưng càng không muốn gặp, lại hết lần này đến lần khác chạm mặt nhau.
Quan Tử Viên cũng ngẩn người, lại nhớ ra, Tưởng Thành Duật ở bên này hình như cũng có một căn nhà, cho nên việc Lê Tranh xuất hiện ở đây không có gì đáng ngạc nhiên.
Phó Thành Lẫm ấn nút mở cửa thang máy, đợi Lê Tranh bước vào.
Lê Tranh dường như hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cả hai cùng nhau về nhà sau giờ làm việc.
Có lẽ cô đã hiểu lầm.
Nhưng dù sao, khi cô không chắc chắn vì sao bọn họ trở về cùng nhau, cô không thể đi lên thang máy cùng với họ, trong trường hợp họ thật sự là mối quan hệ ấy, cô nhìn hai người cùng nhau về nhà cùng nhau sẽ rất khó chịu.
Ở trước mặt Phó Thành Lẫm, đôi khi cô không tránh khỏi tùy hứng một chút, khiến anh nghẹn họng, thậm chí cúp điện thoại của anh, nhưng bây giờ anh cùng Quan Tử Viên đứng cạnh nhau, cho dù trong lòng cô có chút chua xót, khó chịu đến đâu, cũng phải miễn cưỡng giữ cho mình chút thể diện.
Cô không biết làm cách nào để nặn ra một nụ cười, “Không lên lầu, em đến hầm để lấy xe, có hẹn đi chơi với bạn học.”
Nói xong, Lê Tranh còn vẫy vẫy tay.
Phó Thành Lẫm có thể nhận ra từ khuôn mặt Lê Tranh, cô hiểu lầm anh và Quan Tử Viên. Một tay anh ấn nút giữ thang máy, bước về phía trước nửa bước, đưa tay kéo Lê Tranh vào.
Không kịp đề phòng, Lê Tranh bị anh kéo mạnh khiến cho đứng không vững, chống tay trước người anh như một phản xạ có điều kiện, còn va vào anh một cái.
Phó Thành Lẫm tất nhiên không có thể giải thích trước mặt Quan Tử Viên rằng em đã hiểu lầm tôi và Quan Tử Viên rồi.
Anh rủ mắt nhìn xuống Lê Tranh, thấp giọng vạch trần cô: “Chỗ đỗ xe của em không có xe, em lái xe gì đến đây vậy?”
Lê Tranh: “…”
Chiếc xe của cô đã được tài xế mang đi bảo dưỡng, vẫn chưa được trả lại.
Cô nghiêng đầu, không nhìn anh, cũng không trả lời.
Ánh mắt của Phó Thành Lẫm vẫn luôn dừng trên mặt cô, “Em sợ đối mặt trực tiếp với tôi, liền tự mình nói dối để không phải cùng tôi đi thang máy? Hôm đó nói với em một câu đừng giống như một con nhím, em liền ngắt điện thoại, có biết tính tình của mình bây giờ tệ như thế nào rồi không?”
Lê Tranh dựa quá gần vào người anh, bị hơi thở của anh vây quanh, đầu óc đình trệ, trong phút chốc không tìm được lời nào để trả lời anh.
Quan Tử Viên không khỏi nhìn về phía động tác tay của Phó Thành Lẫm, anh vẫn nắm chặt cổ tay Lê Tranh, cửa thang máy đã đóng lại, Lê Tranh có muốn chạy cũng không được, vậy thì đừng giữ tay để dạy dỗ cô ấy sao?
Màn hình số kỹ thuật của thang máy nhảy lên tầng mười lăm.
Lê Tranh lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh.
Trong đôi mắt xinh đẹp phía sau kính mắt, tràn đầy sự uất ức.
Phó Thành Lẫm bỗng nhiên mất bình tĩnh, lúc nãy cô không cẩn thận đụng phải người anh, kính hơi bị lệch đi, anh đưa tay nhẹ nhàng đẩy kính lên sống mũi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...