Lưỡi dao dịu dàng

Yêu cầu Phó Thành Lẫm đánh giá một người phụ nữ có ngoại hình đẹp hay không, có thể so sánh với việc yêu cầu anh lột vỏ tôm hùm đất mà không đeo găng tay, đó là điều không thể xảy ra.

Phó Thành Lẫm phớt lờ những lời ồn ào vô cớ của Cận Phong, cầm lon bia trong tay rót vào ly, những bọt bia nhỏ màu vàng lúa mạch trong ly đá ùng ục ùng ục nối nhau trào ra.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
3. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
4. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
=====================================

Người bạn nóng lòng muốn biết: “Anh, thực sự Cận Phong có phóng đại lên không vậy? Với lại là, tại sao lại gọi là công chúa?” Anh ấy nhìn về phía Phó Thành Lẫm.

Không chỉ có người bạn kia, Hướng Thư và Quan Tử Viên cũng rất tò mò, người được gọi là công chúa kia rốt cuộc trông như thế nào.

Hướng Thư lấy khăn ướt lau lau ngón tay, hùa theo bạn bè tham gia cuộc vui, thúc giục Phó Thành Lẫm: “Này, nói đi mà, người đó thuộc về dạng người nào?”

Cận Phong lại cầm một con tôm hùm đất, vẫn như cũ không nhanh không chậm lột vỏ, với sự kiên nhẫn chưa từng có: “Sếp Phó suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng nói, một lát nữa tôi sẽ nói với công chúa về sự đánh giá khách quan và công bằng của cậu đấy.”

Sau đó, anh ta cười cười, “Không nói cũng đúng, tôi sẽ ngầm thừa nhận anh cũng cảm thấy giống tôi.”

Ánh mắt sắc bén của Phó Thành Lẫm nhìn thẳng vào Cận Phong, mọi người đều nói người ăn nói lời nhẹ nhàng, lúc này anh ta đang ăn tôm hùm đất mà anh mời, cũng không bớt được vài lời.

“Này này, bia tràn!” Hướng Thư bất ngờ kêu lên một tiếng, Phó Thành Lẫm vội ngưng tay vẫn đang còn rót bia.

Nhưng đã quá muộn, bia trong ly đã đầy từ lâu, tràn ra ngoài, nhỏ giọt xuống bàn, ‘ào ào’ chảy xuống mép bàn.

Quan Tử Viên với đôi mắt linh hoạt và đôi tay nhanh nhẹn, nhặt tấm khăn lông bên cạnh, bỗng nhiên đứng dậy, một tay chống lên mặt bàn, băng qua Hướng Thư, cầm điện thoại di động của Phó Thành Lẫm để sang một bên, cô ta lau sạch vũng bia trên bàn với tốc độ cực nhanh.

Đây là lần phản ứng chậm chạp nhất của Phó Thành Lẫm, anh vội vàng đứng dậy.

Điều không thể tránh khỏi, đầu gối bị ướt một mảng lớn, giày cũng bắn nước tung tóe.

“Cẩn thận váy của cậu chạm vào dĩa thức ăn của tớ, đừng có làm bẩn, là tôm hùm nấu sa tế, không dễ giặt sạch đâu.” Hướng Thư giữ chặt váy cho Quan Tử Viên.

Ban nãy cô ấy chỉ biết nhanh miệng kêu lên, chứ cô ấy cũng không biết phải lấy cái gì để lau khô bia.

Chỉ có Cận Phong vẫn bình tĩnh như núi Thái Sơn, mặc kệ trong phòng có xảy ra chuyện gì, cho dù cái bàn có sập xuống, cũng không trì hoãn được việc ăn uống của anh ta.

Bạn anh đi vào nhà vệ sinh để mang cây lau nhà lại đây, trên mặt đất còn có một vũng bia.

Từ trước đến nay bọn họ luôn cho phục vụ ra khỏi phòng trong lúc dùng bữa, nghĩ đến cái gì thì có thể nói cái đó, có thể nói chuyện thoải mái mà không bị hoàn cảnh bên ngoài chi phối.

Đặc biệt là những bữa tối có Hướng Thư, chắc chắn sẽ không có người lạ nào có mặt ở đây.

Mỗi ngày cô ấy đều phải diễn theo kịch bản trước máy quay, thật vất vả mới có chút thời gian riêng tư để thả lỏng, sao có thể để mình bị ràng buộc thêm một lần nữa.

Lúc này chỉ có thể tự mình thu dọn ‘tàn cuộc’.

Trong bia có chứa đường, dính dính, phảng phất còn có chút vị ngọt thoảng qua.

Quan Tử Viên đi vào phòng tắm đem chiếc khăn lông ngấm đầy bia vắt khô, rồi liên tục xả lại bằng nước sạch.

“May mà có cậu, bằng không tớ cũng gặp xui xẻo.” Hướng Thư qua đây rửa tay.

Cô ấy ngồi bên cạnh Phó Thành Lẫm, nếu bia không được lau kịp thời, nhất định thế nào cũng sẽ chảy tới chỗ cô ấy, bộ quần áo này là lần đầu cô ấy mặc.

“Đại tiểu thư mười đầu ngón tay không bao giờ chạm nước như cậu, hôm nay lại là lần đầu giặt giẻ đúng không?” Cô ấy nhìn sang Quan Tử Viên qua gương.

Quan Tử Viên cười cười: “Còn cách gì khác, ai bảo ảnh hậu không muốn có người khác ở trong phòng.” Cô ta cầm chiếc khăn lông sạch sẽ đi ra ngoài.

Trong phòng đã được dọn dẹp gần như sạch sẽ, sàn nhà đã được lau ướt rồi lau khô lại một lần, bàn cũng lau sạch.

Phó Thành Lẫm quên lau điện thoại di động, Quan Tử Viên cầm lấy khăn ẩm lau bên ngoài điện thoại, sau đó dùng giấy thấm khô lần nữa.

Phó Thành Lẫm đẩy cửa phòng bước vào, hai ống tay áo được xăn lên tới khuỷu tay, trên cánh tay vẫn còn đọng vài giọt nước.

Phòng vệ sinh trong phòng riêng đã bị Quan Tử Viên và Hướng Thư chiếm dụng, anh đành phải đi sang phòng vệ sinh ở bên ngoài, làm sạch vết rượu trên quần và giày của mình.

Quan Tử Viên đưa điện thoại cho anh: “Đã lau sạch rồi.”


“Cảm ơn cô.” Phó Thành Lẫm nhận lấy, thuận tay đặt lại trên bàn.

Quan Tử Viên cười cười, “Không có gì.” Cô ta không hiểu ông chủ Phó luôn luôn trầm ổn đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng không lộ ra bên ngoài, nhưng trước mặt mọi người lại rất thất thố.

Có thể, anh đã bị Cận Phong chọc giận.

Sau một hồi xáo trộn, mọi người lại ngồi vào chỗ của mình.

Cận Phong trong lúc mọi người bận rộn, đã bóc được một dĩa nhỏ tôm hùm đất, ăn cho đến độ thỏa mãn.

“Mọi người cứ từ từ ăn đi, tôi phải quay lại, nếu không chút nữa công chúa sẽ lo lắng.” Anh lười biếng đứng dậy, “Đa tạ sếp Phó đã chiêu đãi.”

Tâm trạng buôn dưa lê của Hướng Thư vẫn còn đó, cô ấy đẩy cánh tay của Phó Thành Lẫm, “Đừng tưởng rằng làm đổ rượu là anh có thể lấp liếm cho qua, nhanh nói gu thẩm mỹ của anh đi.”

Phó Thành Lẫm liếc nhìn Cận Phong một cái, Cận Phong làm như không có việc gì lấy khăn ướt lau miệng, cười như không cười, chờ đến khi quay về bịa chuyện ngay cùng với Lê Tranh.

Hướng Thư lại mang găng tay lần nữa, dùng khuỷu tay đẩy Phó Thành Lẫm một chút, “Nói đi.”

“Nói cái gì?” Phó Thành Lẫm bưng ly bia lên nhấp một ngụm, “Nói rằng em phải có bộ lọc thì mới so sánh được với cô ấy à?’

“Khụ khụ khụ…” Hướng Thư không biết mình bị lời nói của Phó Thành Lẫm làm cho sặc, hay là sặc bởi vì nước sốt cay của tôm hùm đất.

Cô ấy ho liên tục không ngừng.

Quan Tử Viên vội vàng đưa khăn giấy cho Hướng Thư, đi tới vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

Cô ta khẽ nghiêng mặt nhìn Phó Thành Lẫm.

Những câu anh vừa nói không để lại cho Hướng Thư chút mặt mũi nào. Ngay cả những người đẹp như Hướng Thư cũng phải thêm bộ lọc mới có thể sánh ngang được với công chúa đó.

Thế thì phải đẹp cỡ nào chứ.

Hướng Thư bình tĩnh trở lại, từ từ uống nước, cô ấy trừng mắt liếc Phó Thành Lẫm, giận mà không dám nói gì. Những ly vừa rồi, nó nên được thay bằng nước sốt tôm hùm đất chảy trên người anh.

- -

Ở phòng riêng tầng dưới, Lê Tranh đã uống gần hết một ly bia, còn chưa thấy Cận Phong quay lại, cô vừa mở khóa điện thoại di động, bóng đen bên cạnh đè lên người cô, cô ngẩng đầu lên, Cận Phong đã trở về.

“Anh hút một điếu thuốc mà lâu như vậy?” Lê Tranh nhét điện thoại vào lại túi xách.

Cận Phong cầm lấy đôi đũa trực tiếp gắp thức ăn cho Lê Tranh, hạ giọng nói: “Anh đi qua phòng kia một chút.”

Lê Tranh nhìn anh ta chằm chằm, “Anh đến…” Cô không muốn nói ba chữ Phó Thành Lẫm, “Buổi tiệc kia à?”

“Ừ.” Cận Phong gặp đầy thức ăn trong dĩa của cô, đổi lại bằng đũa của mình rồi dùng bữa, bận rộn cả một đêm, chính anh ta cũng không quan tâm đến việc ăn uống nghiêm túc.

“Có nhắc đến đề tài em đẹp hay không đẹp.” Anh ta liếc mắt nhìn sang phía Lê Tranh, “Em đoán người đó trả lời như thế nào?”

Lê Tranh: “Anh ấy không nhàm chán như vậy.”

“Hôm nay đúng là cậu ấy có nhàm chán một lần, nói người khác phải có thêm bộ lọc mới có thể so sánh với em.” Cận Phong cầm lấy lon bia mà cô đang uống nửa chừng rồi uống một hơi cạn sạch.

Lê Tranh nắm chặt ly bia lạnh, đầu ngón tay còn lại cọ cọ trên chiếc khăn ấm, đối với lời đánh giá của Phó Thành Lẫm, cô chỉ nói: “Ánh mắt vẫn còn bình thường.”

“Công chúa, xin hãy khiêm tốn.” Sau khi sắp xếp xong Cận Phong lên tiếng: “Ăn tối xong anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.”

“Đi chơi chỗ nào?”

“Quán bar.”

Buổi tiếc kéo dài đến tận mười giờ mười lăm mới kết thúc, ngoại trừ Phùng Xán ra, mọi người còn lại đều thoải mái ra về.

Hà Dập ngồi bên cạnh vách bàn, các đồng nghiệp của anh ấy đang chuốc rượu bằng nhiều cách khác nhau, sự hụt hẫng do cuộc chia tay gây ra khi được xoa dịu bằng cồn, cũng vơi đi rất nhiều.

Thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ đến những điều tồi tệ này.

Lê Tranh chào tạm biệt Hà Dập, cô và Cận Phong còn muốn đến quán bar chơi một lúc.

Vừa mới đi được mấy bước, cô liền nhận được điện thoại của Giang Tiểu Nam.


“Bạn yêu, mấy giờ cậu trở về nhà.”

Một tiếng động xui xẻo được truyền tới từ điện thoại.

Lê Tranh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Gian Tiểu Nam thở dài, “Đừng nhắc nữa, đúng là một lần ngu ngốc.”

“?”

Giang Tiểu Nam mang dép lê đứng ở hành lang nhỏ, “Tớ đi ra để cất đôi giày vào trong tủ giày, ai ngờ gió lại lùa mạnh đến vậy, cửa bị một trận gió đóng sập lại, chìa khóa vẫn còn ở trong nhà, tớ không mang theo.”

Cô ấy vò vò mái tóc xoăn của mình, “Cậu đừng lo lắng, tớ chỉ hỏi là mấy giờ cậu về, để biết rõ thôi. Bây giờ tớ ra cửa hàng tiện lợi để hưởng ké điều hòa và mạng đây.”

Lê Tranh tối nay thật sự không biết mấy giờ mới trở về, nhưng cô có thể ghé qua đưa chìa khóa: “Khoảng bốn mươi phút nữa tớ về tới nhà, cậu cứ đi mua đồ uống rồi đợi tớ.”

Cúp điện thoại, Lê Tranh nói qua tình hình một cách ngắn gọn với Cận Phong.

Cận Phong nhìn đồng hồ, quán bar và căn nhà thuê của Lê Tranh ở hai hướng ngược nhau, đi lui đi tới cũng phải mất một tiếng rưỡi, cuộc chơi bị trì hoãn. “Đưa chìa khóa cho anh, anh sẽ cho người lái xe đưa sang đó.”

Thật may mắn vì anh ta đã dự đoán trước, tối nay anh ta có mang theo vệ sĩ.

Hà Dập đi phía sau bọn họ, nghe được bọn họ đang nói gì, “Lê Tranh.” anh ấy bước theo vài bước, “Tôi lái xe đến đây, đang định gọi người lái, vừa lúc cũng tiện đường, đỡ phải lái xe.”

Nơi Hà Dập sống nằm ở phía nam của nhà thuê, phải đi ngang con đường trước nhà cô.

Bởi vì là chiếc chìa khóa, anh ấy không muốn để người khác tự tiện mang đến, nếu đổi lại là món đồ khác, anh ấy không cần dùng tới vệ sĩ, tự mình đem qua là được.

Lê Tranh cảm ơn một hồi, đưa chìa khóa giao cho vệ sĩ, Hà Dập đi nhờ xe lên xe rời đi.

“Lê Tranh, từ từ đã.” Tổng biên tập vội vàng đi ra khỏi nhà hàng, lúc nãy cô ấy đi tính tiền, nhân viên thu ngân nói với cô ấy rằng, có một người đàn ông đã thanh toán.

“Tổng biên tập, có gì dặn dò ạ?”

Tổng biên tập gấp gáp đi đến, lúc tới nơi hơi thở có chút không ổn. “Hôm nay là buổi tiệc của nhóm chuyên mục chúng tôi, sao có thể để em và sếp Cận tính tiền được?”

Lê Tranh có chút bối rối, nhìn về phía Cận Phong.

Cận Phong: “Tôi có quen biết với chủ quá, nên tôi được giảm giá.”

Trước mặt tổng biên tập, anh ta thay đổi tư thế một chút, bất luận là lời nói hay biểu cảm đều khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, “Cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã chăm sóc Lê Tranh, đã gây nhiều phiền toái cho mọi người rồi.”

“Việc nên làm việc nên làm, không có gì phiền toái, Lê Tranh là đứa nhỏ rất hiểu chuyện.” Tổng biên tập có hơi ngượng ngùng, quả thật các cô cũng không chăm sóc gì đối với Lê Tranh.

Tiền cũng đã tính xong, cô ấy không thể khăng khăng trả lại tiền cho Lê Tranh, như vậy là không để cho Cận Phong mặt mũi. “Vậy thì tôi cảm ơn sếp Cận vì sự hiếu khách của anh dành cho chúng tôi.”

Nói chuyện một lúc, tổng biên tập rời đi trước, cô nói về việc Cận Phong đã thanh toán hóa đơn trong nhóm.

Nhóm chuyên mục đêm nay lại mở ra một làn sóng tin đồn lần thứ hai.

Các đồng nghiệp lần lượt đi ra sân gọi xe, rất nhanh, khoảng sân nhỏ sang trọng lại chìm vào yên tĩnh.

Cận Phong lấy hộp thuốc đưa ra trước mặt Lê Tranh lắc lắc, “Đợi hai phút nữa rồi đi, anh hút điếu thuốc, cả một đêm không hút rồi.”

Lê Tranh đứng trước cửa đón gió, nói về việc tối nay anh thanh toán cho buổi tiệc của bọn cô, “Anh thật giỏi trong việc mua lòng người khác.”

“Anh đây không phải đang chơi một trò thực tế hơn sao?” Cận Phong cắn điếu thuốc, rồi lại lấy xuống, “Giống như anh đây này, không có vị trưởng bối nào lại không thích, còn tranh nhau nhận anh làm con rể.”

Lê Tranh không còn gì để nói.

Quả thật không biết xấu hổ.

Có tiếng cười nói từ phía cửa nhà hàng, Lê Tranh quay lại, có một nhóm khoảng bảy tám người, có nam có nữa, cô nhận ra Hướng Thư và bạn của cô ấy.

Nhìn ra xa hơn, Phó Thành Lẫm từ bên trong cánh cửa bước ra, anh đi sau cùng.


Lướt qua nhiều người như vậy, nhưng trong mắt cô chỉ có mình anh.

“Này, mau nhìn bên kia, có phải kia là công chúa mà Cận Phong nói đến.” Quan Tử Viên kéo Hướng Thư, nhỏ giọng nhắc nhở cô ấy.

Hướng Thư nhìn về phía Quan Tử Viên chỉ ra, người con gái kia có vẻ cao hơn cô ấy một chút, khoảng cách khá xa, đèn đường mờ mịt, không nhìn rõ được hình dáng của cô.

Khi những người khác nhìn thấy Cận Phong đều vội vã đến chào hỏi, thật ra họ không phải muốn nhìn tên Cận Phong đê tiện này, chủ yếu họ tìm lý do để gặp công chúa.

Hướng Thư và Quan Tử Viên cũng không kìm được tò mò mà ngăn cản bước chân, nước chảy bèo trôi một hồi, cũng muốn đến gần nhìn xem người con gái mà Phó Thành Lẫm nói rằng Hướng Thư phải có thêm bộ lọc mới sánh được sẽ tuyệt vời như thế nào.

Khi đến gần, Hướng Thư nhìn rõ các đặc điểm trên khuôn mặt Lê Tranh, chỉ cảm thấy giữa lông mày và ánh mắt có chút quen thuộc, nhất thời không nhớ ra được đã từng gặp cô ở đâu.

Đúng như Cận Phong đã nói, cao quý quyến rũ, làn da trắng đến độ phát sáng.

Tuy gọi là công chúa, nhưng cô lại có khí chất của một nữ hoàng.

Mấy người bạn nhìn về hướng Cận Phong, ý tứ không thể rõ ràng hơn, còn không giới thiệu cô một chút?

Cận Phong nói gọn gàng dứt khoát: “Cháu gái Tưởng Thành Duật, Lê Tranh.”

Chẳng trách.

Đây là ba chữ thốt lên trong lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Thảo nào có thể khiến Cận Phong chạy trước chạy sau.

Hướng Thư đã từng gặp Lê Tranh một lần cách đây mười năm, khi đó Lê Tranh mới mười tuổi, từ đó không còn gặp lại, con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, hầu như không còn nhìn ra được cô ấy như thế nào khi cô còn là một đứa trẻ.

Mối quan hệ giữa cô ấy và Lê Tranh có điểm không thoải mái, lúc trước ba chiếc xe va chạm với nhau, Lê Tranh nhất định đưa tin về cô gái đi xe đạp điện, khiến cô ấy bị bôi đen khắp mạng xã hội trong thời gian đó.

Còn có sự cố dị ứng mỹ phẩm trang điểm lần này, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến cô ấy.

Một số cư dân mạng đã đến trang Weibo của cô ấy rồi để lại tin nhắn, mắng mỏ cô ấy vì đã kiếm tiền bất chính, những lời như vậy mà cũng nhận được.

Cận Phong hút được nửa điếu thuốc của mình, bỗng bị nhiều người như vậy vây quanh, cũng không còn hứng thú, trực tiếp bóp tắt rồi ném xuống.

Anh ta lần lượt giới thiệu mấy người bạn với Lê Tranh, không kiêng nể bỏ qua Hướng Thư và Quan Tử Viên.

Theo lời của bạn bè, anh ta không có tý chừng mực nào, đối với những người không thích, anh ta đến chiếu lệ thôi cũng lười biếng.

Phó Thành Lẫm cũng đi tới, ánh mắt dừng trên người Lê Tranh, “Đã muộn như vậy, em còn không về sao?”

Giọng điệu quan tâm như vậy, nhưng không ai cảm thấy phiền phức khi nghe xong, với mối quan hệ giữa Phó Thành Lẫm và Tưởng Thành Duật, chắc chắn với cháu gái anh ấy không phải quen thuộc bình thường.

Nói không chừng thỉnh thoảng còn giúp đỡ Tưởng Thành Duật chăm lo cháu gái.

Lê Tranh chỉ có thể quang minh chính đại đối diện với anh: “Còn muốn đến quán bar chơi một lát.”

Phó Thành Lẫm ánh mặt đảo một vòng trên mặt Cận Phong, rồi lại lần nữa quay lại chỗ Lê Tranh: “Chú của em có biết em đến quán bar chơi không?”

Lê Tranh nhấn mạnh: “Em không phải mười bảy tuổi, làm gì cũng cần phải có sự đồng ý của ba mẹ. Em đi cùng Cận Phong, không sao cả.”

Phó Thành Lẫm mặc kệ cô sẽ đi với ai, tiếp tục dạy dỗ: “Dù là hai mươi hai tuổi, thì đi chơi ở đâu em cũng nên nói với trong nhà một tiếng. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Quan Tử Viên nhìn Phó Thành Lẫm, hóa ra anh cũng có lúc nhiều lời như vậy.

Lê Tranh không lên tiếng, cố không thích anh quan tâm nhiều, như vậy sẽ khiến cô càng đa tình. Cô nhìn anh: “Ông chủ Phó, tối nay anh có ăn tôm hùm đất không?”

Cách gọi ‘ông chủ Phó’ được gọi lên trong vô thức.

Phó Thành Lẫm nhất thời không hiểu hết được lời cô nói có ý gì, “Không.”

Lê Tranh hỏi ngay: “Anh có gọi món này không?”

“Có gọi.”

“Gọi cũng gọi rồi, vậy sao anh lại không ăn?”

Cuộc trò chuyện chỉ diễn ra giữa hai người, không còn ai khác.

Những người còn lại im lặng nhìn nhau vài lần, tính tình của cô công chúa này người bình thường thật không thể hầu hạ.

Phó Thành Lẫm kiên nhẫn trả lời, “Tôi không muốn bóc.”

Lê Tranh vẫn nhất quyết không chịu buông tha: “Tại sao lại không muốn bóc? Vì lười biếng à?”

Tất cả mọi người có mặt ở đây: “…”

Cận Phong không ngăn cô lại, chỉ cười.

Phó Thành Lẫm bất lực: “Tranh Tranh.”


Lê Tranh không nói thêm nữa, “Anh cho rằng những gì em vừa hỏi anh là vớ vẩn sao? Rốt cuộc anh ăn cũng không ăn, bóc cũng không bóc, có liên quan gì đến em? Em chỉ cố ý muốn hỏi, anh nghĩ em rảnh rang lo chuyện bao đồng.”

Phó Thành Lẫm hiểu rõ, rằng cô đang ám chỉ anh. Anh yêu cầu cô về nhà sớm, đến quán bar phải nói với Tưởng Thành Duật một tiếng, anh đang lo chuyện bao đồng với cô.

Anh chỉ nói với cô vài lời, cô đã liền tức giận.

‘Bốp bốp bốp’ tiếng vỗ tay vang lên đến từ Hướng Thư.

Bầu không khí khó xử và kỳ lạ ban đầu đã bị phá vỡ bởi những tràng pháo tay.

Mọi người nghe tiếng động nhìn theo.

Đặc biệt là ánh mặt lạnh lẽo của Phó Thành Lẫm, đủ để xẻ ngang mọi người.

Hướng Thư ngượng ngùng mỉm cười, “bốp” thêm lần cuối cùng, rồi mới không cam tâm rũ tay xuống.

Khi nhìn thấy Phó Thành Lẫm không nói nên lời, thật tuyệt.

Tuy rằng cô ấy không liên quan gì đến Lê Tranh, nhưng những người dám nói lại Phó Thành Lẫm, ở trong mắt cô ấy đều là người tốt, cần được vỗ tay tán thưởng.

Cậ Phong lúc này mới lên tiếng: “Trong lòng tôi biết rõ, chắc chắn sẽ đưa cô ấy về lúc hai giờ sáng.” Anh ta vỗ vỗ lên vai Lê Tranh, “Đi thôi, hẹn gặp lại các cô các chú.”

Lê Tranh: “…”

Cô không kiêng dè đạp Cận Phong một cái, ra hiệu cho anh đừng nói những điều vô nghĩa.

Lê Tranh tạm biệt những người còn lại, làm lơ với Phó Thành Lẫm, quay người cùng Cận Phong sóng vai đi đến bãi đậu xe.

Hướng Thư và nhóm của cô ấy cũng định đi tiêu khiển, điểm đến giống với Cận Phong. Cô ấy vẫy vẫy tay với Phó Thành Lẫm, “Hình như anh nói anh sẽ không đi đúng không?”

Cô ấy nhớ rằng trước bữa ăn anh nói sau khi tan tiệc anh phải về nhà ngay.

“Anh vẫn nên không đi thôi, nếu để bị paparazzi chụp được, đến lúc đó scandal của em và anh lại bay đầy trời, cuối tuần này em còn phải đến đoàn phim, mấy tháng nữa cũng không có thời gian, tối nay muốn chơi cho thật đã, nên anh đừng có đi.”

Quan Tử Viên nói tiếp: “Ở quán bar đó chắc chắn không có paparazzi, có đi cũng không cần lo lắng.”

Hướng Thư không nghĩ nhiều: “Tốt nhất vẫn nên cẩn thận, lần trước ăn cơm còn bị chụp lại.”

Phó Thành Lẫm không đi cùng, từ nhà hàng trực tiếp đi thẳng về nhà.

Nhân viên bảo vệ lúc này tranh thủ thời gian bắt đầu phân loại hàng hóa của những người chuyển phát nhanh hai ngày không đến nhận, tất cả những chuyển phát thuộc về chủ các căn hộ đều được bọn họ giữ lại và bảo quản.

May mắn thay họ không mua hàng trực tuyến nhiều, số lượng hàng hóa không nhiều lắm.

“Anh Phó, chào buổi tối.” Nhân viên bảo vệ nhìn thấy có người đến, lên tiếng chào hỏi.

Phó Thành Lẫm gật đầu, đáp lại một tiếng.

Nhân viên bảo vệ sau khi sắp xếp thống kê rồi nói với một nhân viên bảo vệ khác: “Kiện hàng của căn 2002 vẫn chưa lấy đi, cô Lê nói cô sẽ đến lấy, đến bây giờ cô ấy vẫn chưa đến, ngày mai gọi điện thoại nhắc lại cho cô ấy một chút.”

Phó Thành Lẫm dừng chân: “Gói hàng của Lê Tranh?”

Nhân viên bảo vệ: “Đúng vậy, đã mấy ngày rồi.”

Phó Thành bước tới rồi nói, “Đưa nói cho tôi, tôi sẽ đưa cho cô ấy.” Không phải chính người nhận ký tên, anh ký tên mình lên sổ đăng ký.

Một cái hộp khá to, nặng trĩu.

Trong thang máy, Phó Thành Lẫm nhìn tờ vận đơn chuyển phát nhanh, hóa ra là thức ăn đóng hộp cho mèo.

Không phải cô chỉ nuôi một con chó cưng thôi sao?

Tên là Tưởng Tưởng.

Khi ăn buổi tối, ồn ào trong phòng riêng cả một đêm, cho đến khi chạy vài km trên máy đi bộ, sau đó tắm dưới vòi sen, lúc này trong đầu mới an tĩnh lại.

Phó Thành Lẫm đi xuống tủ lạnh lấy nước đá, trong đó vẫn còn hai lon bia đen, anh đã mua cho Lê Tranh, còn chưa uống hết thì cô đã dọn đi, anh chưa bao giờ uống bia ở nhà một mình.

Anh lấy ly nước, rồi đóng cửa tủ lạnh.

Hộp hàng thức ăn đóng hộp cho mèo vẫn còn ở phòng khách.

Phó Thành Lẫm thản nhiên uống nước đá, nhìn chằm chằm vào đống thức ăn đóng hộp cho mèo.

Lê Tranh là người tương đối có chừng mực, nhưng đêm nay khi gặp anh trước mặt mọi người, lại không chừa lại chút mặt mũi nào cho anh, trong lời nói của cô còn mang theo cả sự tức giận.

Lúc ấy anh không nên quở trách cô trước mặt nhiều người như vậy.

Phó Thành Lẫm uống hết nửa chai nước, vặn nắp lại đặt lên bàn. Vào phòng bếp tìm một túi ni lông lấy hai lon bia đen trong tủ lạnh để vào, ôm theo hộp thức ăn đóng hộp cho mèo đi xuống lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui