Ha ha..."
Lão giả phá lên cười: "Ngươi biểu hiện rất tốt, chính là Linh Động lục trọng, đã có chiến lực bực này, coi như ta cũng cảm giác có chút bất ngờ, có thể thấy được thể phách trong suốt, căn cơ thực sự không sai, mà một thân linh khí..." Lão giả vừa nói, từ nước biển trong biển rộng dưới chân gẩy một cái, tùy ý nước biển rơi trên ngón tay: "Thế mà đều là linh khí tinh khiết ngưng luyện chín lần, thật là rất hiếm thấy a, không nghĩ tới Thanh Vân Tông cũng có thể dạy ra được mầm mống tốt như thế, thể xác hoàn mỹ như vậy, lão phu không đoạt ngươi thì đoạt ai?"
Nói xong lời cuối cùng, hắn có chút dừng lại, bỗng cười một tiếng: "Vốn ta còn không nắm chắc, nào ngờ ngươi đúng vào lúc này lại bị thương, không phải là cơ hội tốt nhất sao? Liều chết đánh cược một lần, quả nhiên thành công xông ào vào thức hải của ngươi!"
"Thì ra lão già này cho rằng ta bị thương..."
Phương Hành không nhịn được ha ha nở nụ cười.
Lão giả bị hắn cười đến trong lòng sợ hãi, quát lạnh nói: "Ngươi cười cái gì?"
Phương Hành cười nói: "Thật sự không đành lòng nói cho ngươi biết, hơn hai mươi người nơi đây, ngươi không nên chọn nhất chính là tiểu gia ta!"
"Sao?"
Lão giả có chút cảnh giác: "Lời ấy ý gì?"
Phương Hành vẻ mặt biến đổi, cười hắc hắc nói: "Bởi vì ngươi sẽ hối hận tại sao mình không vĩnh viễn trốn ở tế đàn chứ..."
Lão giả trong lòng bỗng nhiên mơ hồ có dự cảm xấu, bất quá sau đó bỏ đi ý nghĩ này, quát lạnh nói: "Ta là Kim Đan chi linh, mặc dù tu vi hoàn toàn không có, nhưng chân linh mạnh mẽ, không thể hủ hư, hôm nay ta phá vỡ Kim Đan thể xác, thi triển đoạt linh thuật, khó khăn nhất chính là tiến vào thức hải của ngươi như thế nào, hôm nay đã thành công tiến vào, đoạt ngươi thể xác người phàm, dễ như trở bàn tay!"
Trong lúc nói chuyện, trực tiếp vung tay hướng Phương Hành bắt xuống.
Tay của hắn phô thiên cái địa, trực tiếp đem Phương Hành cùng với tế đàn nho nhỏ cầm lấy.
Kim Đan kỳ yêu vương, cho dù là Kim Đan đã vỡ, tu vi hoàn toàn không có, nhưng chân linh mạnh mẽ, cũng vượt xa Linh Động kỳ Phương Hành có thể sánh bằng.
Lão giả này cuồng vọng, cũng không phải không có căn cứ.
Chân linh lớn nhỏ, thật ra chính là lực lượng của chân linh hiển hóa.
Lão giả thân thể ước chừng lớn gấp trăm lần so với Phương Hành, nói cách khác, chân linh cường độ cơ hồ gấp trăm lần Phương Hành.
Nhưng đón bàn tay lão giả chụp xuống, Phương Hành không có chút nào sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn.
Bàn tay phô thiên cái địa mà đến, Phương Hành không hề cố gắng tránh né, mà hơi hơi nhắm hai mắt.
"Trảm thủ đồ... Tam Muội Chân Hỏa... Hiển hóa..."
Trong chốc lát, bên trong tâm linh, vẻ tức giận xẹt qua, trên đỉnh đầu chân linh của Phương Hành, đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia, thoạt nhìn không chút nào thu hút, ở dưới thế công của lão giả, liền giống như ngọn nến leo lét giữa gió thảm mưa sầu.
Nhưng ngọn lửa đung đưa, thủy chung không có bất kỳ dấu hiệu dập tắt.
"Ha ha, chút thủ đoạn này đã muốn ngăn ta? Người thiếu niên, quá ngây thơ rồi!"
Yêu vương chính là cường giả Kim Đan cấp, tung hoành cả đời, dạng gì thủ đoạn mà hắn chưa từng thấy chứ?
Chính là Phật môn Liên Hoa Thánh Diễm hoặc là Bắc Minh gia Cửu U Thánh Hỏa hắn đều không sợ, như thế nào lại sợ ngọn lửa nho nhỏ của Phương Hành?
"Oanh..."
Bàn tay phô thiên cái địa, như thiên băng, như địa liệt, trực tiếp bao phủ Phương Hành.
Một tay bắt lấy, nuốt vào bụng, đoạt xá đã có thể thành công.
Kim Đan cấp đại tu đoạt xá Linh Động kỳ nho nhỏ, chính là đơn giản như thế.
Song ngay khi bàn tay kia chạm vào ngọn lửa nho nhỏ trên đỉnh đầu Phương Hành, chuyện tình quỷ dị đã xảy ra.
"Xuy..."
Ngọn lửa thiêu đốt, trên tay tản mát ra khói xanh nhè nhẹ, rơi khắp đại dương mênh mông chung quanh, sau đó bàn tay kia thu nhỏ lại một vòng.
Gương mặt lạnh lùng cuồng ngạo của lão giả này, bỗng nhiên xuất hiện một tia thần thái cực kỳ kinh ngạc, bàn tay to đột nhiên thu hồi.
"Đây là thứ gì? Có thể đả thương chân linh của ta ư?"
Lão giả bàn tay run lên, tựa như một ngọn lửa nho nhỏ đã để cho hắn nhận lấy thương tổn nhất định.
Phương Hành mở mắt ra, cười hì hì, nói: "Đây chính là thứ mà ta nói sẽ làm ngươi hối hận! Một vị trưởng bối của ta từng nói, ta đời này cái gì cũng sợ, tu hành giới, các loại nhân vật lợi hại đếm không xuể, ai đều không thể coi thường, nhưng chỉ có có một loại ta có thể hoàn toàn không sợ, đó chính là người dám liều mạng đoạt xá ta... Người như thế chính là muốn chết!"
Phương Hành lời nói rất chân thành để cho lão giả trong lòng dâng lên một loại cảm giác không ổn, hắn lùi sau mấy trăm trượng, lạnh giọng nói: "Tiểu quỷ quả nhiên có chút cổ quái, thôi đi, lão phu không chọc đến ngươi, đổi người khác sao!"
Vừa nói thân thể hóa thành một đạo linh quang, lại muốn lao ra khỏi thức hải của Phương Hành.
Hắn cũng coi như làm việc quyết đoán, vừa thấy không ổn, không chút nào do dự, lập tức muốn bỏ chạy.
Dù sao cũng bị phong ấn mấy trăm năm, hôm nay mới có một cơ hội sống sót, thật sự không dám quá mức mạo hiểm.
Nhưng Phương Hành phía sau hắn lại nở nụ cười: "Con mẹ nó, tới rồi còn muốn đi? Coi chỗ của tiểu gia là nhà trọ ư?"
Theo tiếng cười, ngọn lửa lơ lửng trên đỉnh đầu, đột nhiên vọt tới, rơi vào vô tận đại dương mênh mông trong thức hải, trong chốc lát, lấy Thanh Viêm Đoán Chân Quyết tồi động Tam Muội Chân Hỏa, khắp đại dương mênh mông tất cả đều hóa thành biển lửa, chân linh của lão giả kia còn chưa kịp bỏ chạy, đã bị biển lửa đầy trời vây quanh, hắn sợ hãi rống liên tục, hóa ra nguyên hình, lại là một con chim đại bàng, tả trùng hữu đột.
"Ghê tởm, bổn tọa không đoạt xá ngươi được, đi còn không được sao?"
"Ngọn lửa này... Rốt cuộc là vật gì? Có thể nào đả thương bổn tọa?"
"Oa nha nha... Không thể nào, thế gian thần, huyền, pháp, cơ, các loại huyền pháp, đều không có khả năng này..."
Phương Hành nhìn chim đại bàng trong biển lửa bị đốt cháy kêu gào "Ngao ngao", trong bụng lại càng đắc ý, Tam Muội Chân Hỏa của tiểu gia dĩ nhiên có thể đốt ngươi, bởi vì... đây căn bản không phải là thần, huyền, pháp, cơ, đây là tiên pháp.
Nói trở lại, con yêu vương mới thoát khốn ra này cũng thật là xui xẻo, Phương Hành tu luyện chính là Tam Muội Chân Hỏa không đầy đủ, hơn nữa hắn tu vi quá thấp, căn bản không cách nào khống chế, chẳng qua miễn cưỡng lấy Thanh Viêm Đoán Chân Quyết tâm pháp thôi động, rèn luyện tự thân, nhưng yêu vương chân linh xông vào thức hải của hắn, liền tương đương chủ động tiến vào sần khấu của hắn, mà ở chỗ này, Phương Hành cơ hồ có thể nói là...
Vô địch!
Tối thiểu là, vô địch hạ giới!
Đừng nói là Kim Đan kỳ yêu vương, chính là Nguyên Anh kỳ yêu thánh tới đây, cũng rất khó chiếm được tiện nghi ở trong thức hải của Phương Hành.
Ở trong biển lửa thiêu đốt, chim đại bàng thân hình như ngọn núi cũng không cháy, thậm chí không xuất hiện một tia dấu vết thiêu đốt, chẳng qua thân hình của nó đang không ngừng thu nhỏ lại, trên người không ngừng có khói xanh tỏa ra, hóa thành từng đạo tan vào đại dương mênh mông, rồi sau đó, Phương Hành ngồi xếp bằng trên tế đàn không ngừng cảm giác có năng lượng kỳ quái nào đó hướng chính mình tuôn vào, khiến cho chân linh của mình cường đại hơn.
Thì ra chân linh lộ vẻ cực kỳ yếu nhược, đang trở nên càng lúc càng lớn, mà chim đại bàng, đang không ngừng thu nhỏ lại.
"Đây rốt cuộc là loại lửa gì? Vì sao có thể đốt cháy bổn tọa chân linh?"
"Tiểu tử thúi, mau dừng lại, bổn tọa đã thay đổi chủ ý, ta tự đi đoạt xá người khác, không chọc giận ngươi..."
"Mau thả ta rời đi, con mẹ nó muốn đốt chết ta thật ư? Lão phu liều mạng với ngươi..."
Đại bàng hoàn toàn không còn bộ dáng ngông cuồng khi trước, kinh hoàng như chó nhà có tang, ở trong thức hải Phương Hành đông đột tây trốn, nhưng khắp nơi có ngọn lửa cách trở, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không đạt tới, vừa sợ vừa hận, ngao ngao gào ầm lên, đến cuối cùng, một tiếng rống căm phẫn, thế nhưng liều mạng hung hăng hướng Phương Hành lao đến, tựa như nó thấy chạy trốn vô vọng, dâng lên một tia hung ác, muốn cùng Phương Hành liều mạng.
"Ha ha, lão vương bát đản, đến địa bàn của tiểu gia còn ngông cuồng ư?"
Phương Hành cũng không có tư tưởng kính già yêu trẻ, mắt thấy đại bàng hướng chính mình lao tới, cười lớn một tiếng từ trên tế đàn nhảy lên, "Oanh" một quyền đánh ra, chung quanh ngọn lửa tàn sát bừa bãi tụ lại, hóa thành một quả đấm khổng lồ đập vào trên người đại bàng, nện đến nó một tiếng gào thét, thân hình trên phạm vi lớn rút nhỏ một vòng, tựa như con diều đứt dây bay ra xa.
"Sưu..."
Phương Hành nhảy lên, thân trên không trung, một cước đạp đi, ngọn lửa hợp thành một cái chân khổng lồ, trực tiếp đạp xuống.
"Két..."
Đại bàng bị đạp rú lên, thê thảm vô cùng.
"Ai cho ngươi đoạt xá..."
"Két..."
"Ai cho ngươi cuồng..."
"Két..."
"Ai cho ngươi xưng bổn tọa..."
"Két..."
"Ai cho ngươi... Ai cho ngươi... Ai cho ngươi hình dạng như cái chim..."
"Két... Đủ rồi... Đừng đạp nữa..."
Đại bàng bị Phương Hành đánh một quyền, hoặc đạp một cước, thân hình cũng sẽ thu nhỏ lại một vòng, cho dù là Phương Hành không làm cái gì, chẳng qua là để cho Tam Muội Chân Hỏa thiêu nó một chút, cũng sẽ đem thân hình của nó đốt thu nhỏ lại không ít, cũng không phải là Kim Đan yêu vương thực lực không đủ, bị nhốt ba trăm năm còn có thể có linh thức mạnh mẽ như vậy, đột phá phong ấn ra, cũng xông vào thức hải Phương Hành, đã chứng minh thực lực của hắn.
Chẳng qua là, giống như Phương Hành nói, hắn thật sự là quá xui xẻo.
Bất luận đoạt xá bất luận kẻ nào, cho dù là Tiếu Kiếm Minh cùng Hứa Linh Vân, cũng tốt hơn nhiều so với đoạt xá Phương Hành.
Bởi vì Phương Hành tu luyện Tam Muội Chân Hỏa luyện thể, hoàn toàn khắc chế pháp môn linh thức nhập vào cơ thể đoạt xá.
Nếu Đại Bằng Tà vương vượt qua thiên kiếp còn khá hơn một chút, nhưng không độ thiên kiếp, gặp được Tam Muội Chân Hỏa, chính là muốn chết.
Hôm nay một phen đánh tàn bạo, Đại Bằng Tà vương đã hóa thành rách nát, thân thể như núi nhỏ, ngạnh sanh trở nên chỉ bằng gian phòng, nằm xụi lơ trên mặt đất, tà mi oai mắt, thoạt nhìn đáng thương...
"Ngươi... Thật muốn giết ta ư?"
Đại Bằng Tà vương thanh âm run rẩy, thê thảm kêu lên, trong thanh âm đều mang theo nức nở...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...