Editor: An
Beta: Phan Dĩnh Lâm
“Trước kia cậu có biết Thôi Thiến sao?” Khi đang chạy xe, hắn nghiêm túc hỏi tôi.
Tôi lắc đầu và nói: “Không biết!”
“Hình như cô ấy rất giận cậu?” Hắn hơi nhíu mi.
“Có chút hiểu lầm ấy mà.” Tôi lấy một tay che nắng chiếu vào mắt, không muốn tiếp tục đề tài này: “Đi ăn phở xào không?”
“Hả?” Hắn sửng sốt một chút: “Cậu thích ăn cái đó à?”
“Ừm.” Trong lòng tôi đột nhiên chua xót. Tính ra thì đã lâu rồi chưa có ăn. Từ khi biết được mình có một người ba như thế nào, cuộc sống giản dị của tôi bỗng biến thành cuộc sống thượng lưu, xa hoa, món phở xào ở quán ăn ven đường trở nên xa xôi như một giấc mơ.
Tôi cố gắng nhớ lại quán ăn mà trước đây tôi hay đi, mà trong trí nhớ của tôi, nó đã sớm phai mờ, chỉ là một hình bóng mơ hồ.
Nhưng mà cũng không nhất thiết là quán đó. Chúng tôi đi không xa thì thấy bên đường có một quán phở xào, phía trước có mấy bộ bàn ghế, vài học sinh trung học đang ngồi nhấm nháp.
Rất nhanh đã mang lên hai phần phở xào.
Phở trắng trộn với phở vàng được cắt thành khúc vừa ăn trộn cùng với chút nước xào, còn có nước tương, giấm, dầu đậu phộng, dầu mè, dưa leo, giá, đậu phộng, tiêu, tỏi băm và một chút gia vị khác, chỉ cần nhìn một cái liền cảm thấy thèm, rất thích hợp ăn vào trời nóng
Tôi nuốt nước miếng, cầm đũa, gắp vào miệng. Cảm nhận đầu tiên là cay! Sau đó là thích thú!
Khi cái nóng và cay của hạt tiêu qua đi thì cảm giác mát lạnh, dưa leo thanh ngọt, giá đỗ thơm ngát, đậu phộng béo ngậy, còn tỏi băm thì tương phản với cái cay của tiêu... Quả là mỹ vị mà! Tôi từng gắp từng gắp ăn hết! Nếu tôi phải trở về, ăn được món phở xào cũng coi như là một chuyến đi không tệ. Ăn hết một dĩa phở xào, tôi liếm liếm môi, đầu lưỡi hơi cay cay.
“Còn muốn ăn nữa sao?”
“Hả?” Tôi ngẩng đầu, tôi nhanh chóng nhớ ra là còn một nam sinh đang ngồi đối diện. Hơn nữa đây còn là một nam sinh không thân lắm.
“Tớ rất thích ăn món này.” Tôi giải thích cho tướng ăn không mấy nhã nhặn của tôi. Thật ra tôi có bản năng tự bảo vệ mình trước những người lạ là che dấu chính mình. Nhưng hôm nay trước mặt Đặng Thiện Ý, có lẽ vì được trở về mười năm trước nên tôi có cảm giác thoải mái.
Hắn gật đầu, trong ánh mắt mang theo ý cười: “Ăn no không?”
“Cậu còn chưa ăn à?” Tôi né tránh ánh mắt hắn, nhìn về phía dĩa thức ăn trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi: “Không vui sao?”
“Không phải, chỉ là chưa thấy ai ăn món phở xào ngon lành như vậy cả?” Hắn cúi đầu gắp một miếng, nuốt xuống xong lại ngẩng đầu nói: “Cậu quả thật ăn rất nhiệt tình nha!”
Tôi cười cười: “Đừng nói thẳng ra như vậy chứ?”
“Người ngay thẳng không phải sẽ nói như vậy sao?” Hắn lại nuốt tiếp một miếng, nói: “Chẳng lẽ tớ lại nói lời trái lương tâm là cậu ăn thật tao nhã à?”
“Ba mẹ cậu làm nghề gì?” Lời nói của hắn, nhất là quần áo trên người hắn, khiến cho tôi hoài nghi hắn không phải xuất thân từ gia đình quý tộc hay gia đình quyền thế.
“Mẹ tớ làm thủ công tại nhà, ba tớ.” Trong mắt hắn hiện lên một tia ảm đạm, tôi thấy rất rõ ràng: “Mất rồi.”
Tôi lắp bắp kinh hãi. Tuy có nghĩ rằng nhà không phải giàu có nhưng lại không nghĩ đến tình huống như vậy.
“Hẳn là cậu rất thắc mắc là tại sao tớ có thể đến Thiên Sơ?” Hắn cười: “Là do một người thân giúp đỡ.”
Tôi gật đầu, thì ra là thế.
“Vì vậy tiền học phí dạy cậu có lẽ đối với cậu là không đáng quan tâm, nhưng đã cứu tớ giữa nước sôi lửa bỏng đó.” Vẻ mặt hắn thực nhẹ nhàng, nhưng tôi lại thấy được một tia chua xót: “Tào Hiểu Quân, cảm ơn cậu cho tớ một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy. Ít nhất, mẹ sẽ không lo lắng tiền sinh hoạt của tớ nữa.”
Tôi nháy mắt mấy cái, chậm rãi tiêu hoá những lời mà tôi vừa nghe được. Đã lâu lắm rồi, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh việc phóng túng, mọi thứ khác tôi đều coi như không tồn tại. Ví dụ như nghèo khó.
“Muốn ăn một phần nữa không?” Hắn lại cười.
Tôi lắc đầu: “No rồi, lần sau lại đến ăn nữa.”
Nói xong, tôi quay đầu nhìn về phía chủ quán: “Tính tiền chú ơi! Bao nhiêu ạ?”
“Hai đồng!” Chủ quán bận việc ở bên trong, nghe thấy giọng của tôi, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
“Để tớ trả.” Hắn vươn tay, ngăn động tác của tôi lại.
“Được, vậy lần sau tớ mời cậu.” Tôi không giành. Hắn cười, bộ dạng rất vui vẻ.
Trong tiệm kính.
“Thế nào? Nhìn rõ không? Có thấy chóng mặt không?” Nhân viên bảo tôi đeo kính, đứng trước bảng đo thị lực.
Kết quả đo mắt là tôi phải mang kính 1.5 độ, tuy rằng không hiểu ý nghĩa con số này, nhưng tôi chỉ cần biết tôi có thể nhìn rõ, vậy là được rồi. Đặng Thiện Ý cũng rất hài lòng.
Go dutch (tiền ai nấy trả).. Cái của Đặng Thiện Ý rẻ hơn tôi nhiều. Tôi buồn bực, hay là hắn nghĩ tôi cố tình chọn gọng rẻ cho hắn.
“Rất đẹp!” Ra khỏi tiệm kính, hắn đứng bên cạnh xe đạp nhìn tôi.
“Muốn tớ đáp lại một câu là cậu cũng rất tuấn tú không?” Tôi cười nói.
“Tớ tự biết mà.” Hắn mở khoá xe: “Cho nên, dù cậu có nghĩ như vậy cũng không cần nói ra.”
“Ha ha!” tôi cười to: “Đặng Thiện Ý, tớ không biết là cậu còn rất hài hước.”
“Thế có được tính là một ưu điểm không?” Hắn hỏi.
“Đương nhiên!”
“Tốt lắm, từ giờ trở đi, tớ sẽ cho cậu thấy, ngoài vẻ đẹp bên ngoài, tớ còn rất nhiều ưu điểm khác.” Trên mặt hắn mang theo tia bỡn cợt nhưng nụ cười lại tràn đầy tự tin.
“Tớ sẽ chóng mắt lên xem.” Tôi vờ như chê hắn, cười trừ.
Trở lại trường, dường có sự thay đổi giữa chúng tôi, tôi và hắn đều không nói chuyện. Một trước một sau đi vào nhà xe, đi ra thì gặp ngay Hạng Thiếu Luân.
“Có mua quần áo không?” Hắn đút hai tay vào túi quần, nhìn tôi: “Có đi đo kính không?”
Tôi trừng mắt nhìn hắn.
“Không đi mua quần áo, mà đi đo kính.” Đặng Thiện Ý đứng ở phía sau nói.
“Thế nào? Bao nhiêu độ?” Ánh mắt hắn vẫn nhìn tôi.
“Hạng Thiếu Luân, chắc tớ phải đi thương lượng với mẹ một chút, có phải là nên trả tiền lương cho cậu không. Dù sao một vú em tận tuỵ như vậy cũng không dễ tìm nha.” Tôi lườm hắn một cái, đi về phía trước, lúc đi ngang người hắn, tôi đánh một cái vào cánh tay hắn cho hả giận.
“Không phải là tớ có ý tốt cho cậu sao?” Hắn bước theo: “Dì đã dặn tớ là, không cho cậu đi quán bar, tớ đã hứa với dì rồi.”
“Cho nên cậu mới giám sát tớ gắt gao như vậy sao?” Tôi không thèm nhìn hắn.
“Hắc hắc!” Hắn nhỏ giọng cười: “Cậu thấy tớ tốt không?”
“Điều kiện nhà Đặng Thiện Ý không tốt, cậu có biết không?” Liếc mắt nhìn Đặng Thiện Ý đang cách phía sau chúng tôi khoảng bốn năm bước, tôi ghé sát vào người Hạng Thiếu Luân hỏi rất nhỏ.
Hắn cúi đầu: “Thật không? Thế sao cậu ấy lên được Thiên Sơ.”
“Là có người thân giúp đỡ cậu ấy.” Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cậu ấy cũng không tệ lắm, nên quan tâm một chút.”
Hắn quay đầu liếc mắt một cái, rất nhanh lại gật đầu: “Đại tỷ đã mở miệng, tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Làm trò. Về sau tớ sẽ thay đổi, một lòng cố gắng học tập. Những việc khác đừng làm phiền tớ.” Giọng tôi hơi lớn một chút.
“Ôi, đây là quả tin vui!” Hắn làm bộ dáng kinh hỉ, lại vô sỉ nói: “Tớ có thể nói với dì sự thay đổi của cậu là công lao của tớ không?”
“Thích nịnh bợ mẹ tớ nhỉ?” Tôi nhíu mày.
“Đứng nói khó nghe vậy chứ!” Hắn vỗ vai tôi: “Hiểu Quân, tớ là bạn cậu, mẹ cậu cũng là mẹ tớ.”
Tôi miễn cưỡng gật đầu: “Tuỳ cậu.”
“Bạn tốt!” Hắn lại đập vai tôi: “Cậu đối tốt với tớ như vậy, tớ sẽ không quên.”
Tôi gạt tay hắn ra.
Hắn ngẩng đầu làm bộ dáng hưởng thụ: “A, về sau có thể thường xuyên ăn đồ ăn của dì rồi.”
Nói xong, còn không quan tâm đến hình tượng mà liếm liếm môi.
“Nhớ phải đưa tiền cơm, cậu ăn nhiều như vậy, có núi châu báu cũng không đủ cậu ăn.” Tôi cười.
“Đồ keo kiệt.” Hắn liếc tôi: “Cùng lắm thì về sau tớ có con dâu, sẽ bắt nó nấu cho cậu ăn.”
“Đừng!” Tôi xua tay: “Con dâu Hạng gia nhà cậu cũng không biết là thiên kim tiểu thư nhà nào, tớ cũng không dám sai bảo người ta nha.”
“Đùa thôi, đùa thôi.” Hắn cười gượng hai tiếng, lập tức nói sang chuyện khác: “Cậu biết buổi trưa tớ gặp ai không?”
“Không có hứng.” Tôi quay đầu nhìn Đặng Thiện Ý, đột nhiên cảm thấy tôi và Hạng Thiếu Luân tách biệt hắn ra như vậy không được lắm. Nhưng khi nhìn thấy hắn đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh, tôi cũng không muốn làm phiền.
“Là ba của Thôi Thiến.” Mặt hắn bỗng suy sụp.
“Sao vậy? Ba cậu còn không giải quyết được sao?” Tôi nghi hoặc nói. Theo lý mà nói, quan chức và doanh nhân cùng một thuyền, nhưng không ai biết, người nắm quyền chủ động vĩnh viễn là quan.
“Mẹ cô ta là một nhân vật lợi hại. Hình như là thư ký của một lãnh đạo.” Hắn nhíu mày: “Người bảo thủ tuy không nịnh bợ bà ta nhưng tuyệt đối không dám đắc tội.”
Tôi gật đầu. Quan hệ lợi ích đó, tôi có thể hiểu được vài phần.
“Quên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Tôi vỗ vỗ vai hắn.
“Mặc kệ nó!” Hắn khoát tay: “Đây là chuyện của người lớn, để họ giải quyết.
“Thật ra rất nhiều chuyện là ba cậu bất đắc dĩ bị ép buộc.” Tôi cười khổ một tiếng: “Như tớ này, cuối cùng không phải là đã chấp nhận ông ấy là ba sao? Còn nhận mọi thứ ông ấy chu cấp.”
“Nếu có thể, đời này tớ không muốn đặt chân lên chốn quan trường.” Hắn liếc tôi một cái, rồi nhìn về nơi xa, thật lâu sau mới nói ra câu này.
Không biết là hắn nói cho tôi nghe, hay là đang lầm bầm lầu bầu. Tóm lại, từ đó về sau, tôi, Hạng Thiếu Luân, Thôi Thiến, quan hệ giữa ba người trở nên vô cùng phức tạp.
Hạng Thiếu Luân đối với tôi trước sau như một. Nhưng thái độ đối với Thôi Thiến lại mơ hồ ái muội, khi tốt khi xấu.
Thôi Thiến đối với tôi, châm chọc khiểu khích là chuyện thường. Chỉ cần có cơ hôi, cô ta sẽ giơ gươm giơ giáo về phía tôi. Còn đối với Hạng Thiếu Luân hay Hạng Thiếu Luân đối với cô ta thì là tâm tình bất định.
Mà tôi đối với Thôi Thiến vẫn là chiêu sách hờ hững. Tôi thấy có một số việc, Hạng Thiếu Luân đối với cô ta vô cùng nhẫn nại. Đương nhiên, ba Hạng Thiếu Luân là ba ruột của hắn, hắn không thể nào không nghĩ đến người thân. Mà tôi đương nhiên cũng lo lắng đến điều này, nghĩ đến cảm giác của Hạng Thiếu Luân, tôi mới có thể bỏ qua thái độ địch ý của Thôi Thiến.
Huống chi cãi lộn cùng một cô gái mười sáu tuổi, không phải hạ thấp thân phận của tôi sao?
Những ngày như vậy, cũng không có gì gay gắt, bình yên trôi qua một khoảng thời gian.
Hết chương 6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...