Nhìn ông lão này dễ chịu như vậy, tôi cũng không biết nên mừng hay nên lo. Tỷ mỉ quan sát khối ngọc trụy kia một lần nữa, xác định không có vấn đề gì lớn, liền thu lấy rồi đi vào buồng trong lấy chi phiếu.
Lão nhận tấm chi phiếu, chỉ nhìn lướt qua một cái, gật gật đầu, cười đến là kỳ quái: “Chú em rất dễ nói chuyện.”
“Mọi người đều có nhu cầu của mình, cũng coi như lợi cả đôi bên thôi.” Đều là chút lời nói mang tính xã giao, làm trong nghề đã lâu, tôi cũng ăn nói rất trôi chảy: “Buôn bán nhỏ, chỉ cầu ấm no.”
Ông lão kia cũng không tiếp lời tôi, đứng lên liền hướng cửa lớn đi ra ngoài. Tôi nhìn theo thân hình lom khom của lão, tầm mắt tập trung ở cánh tay trái bọc kín một lớp băng vải dày.… thật sự là đen đến khó coi, xem ra cánh tay kia đã bị phế. Ai, đổ đấu cuối cùng cũng sẽ xuất hiện chuyện hỗn tạp, sớm hay muộn cũng phải trả giá, chỉ mất một tay, cũng đáng.
Nghĩ như vậy, tôi lanh lẹ đóng cửa tiệm rồi treo lên tấm bảng gỗ nhỏ có khắc dòng chữ “Close”, thuận tay cầm theo bao vải nhỏ có khối ngọc truỵ bên trong, bước lên lầu.
Cuốn đạo mộ bút kí của ông nội luôn được đặt ở chỗ dễ thấy, những trang giấy ố vàng tỏa ra một thứ mùi vị mục nát quái dị. Tôi dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy bản bút kí kia nhanh chóng gắp ra, nắm lấy gáy sách, lắc lắc. Nhất thời, những trang lẻ của quyển bút kí không được đóng chắc rời ra thành từng tờ rơi xuống mặt đất.
Tôi ném cuốn bút kí lên trên bàn, ngồi chồm hỗm trên mặt đất bắt đầu tìm bản vẽ hoa văn của khối lung văn song bức ngọc kia. Bản bút kí này của ông nội khi mới hơn mười tuổi tôi đã bắt đầu nghiên cứu, hiện giờ đã muốn thuộc nằm lòng. Chỉ chốc lát sau, tôi liền nhặt lên một trang bản thảo được gấp lại còn lộ ra mấy nét đen của mực tàu từ giữa đống giấy hỗn độn nằm rải rác.
Đem bản vẽ đặt ở trên bàn, mở ra vuốt cho phẳng, tôi lấy khối ngọc trụy từ trong bao vải ra, rút hai cái khăn giấy lót ở phía dưới miếng ngọc, sau đó nhanh chóng vặn núm mở đèn bàn. Lót khăn giấy, hoa văn của khối ngọc trụy sẽ không bị ảnh hưởng bởi khúc xạ của ánh sáng và độ trong suốt của chính tính chất khối ngọc. Nếu như là nghiên cứu chân chính, hẳn cần phải dùng miếng đệm lót chuyện nghiệp hơn, nhưng tôi chỉ là một kẻ nửa mùa, hàng mua rồi cũng tiện thể xem xét một chút. Quả nhiên, hình vẽ cùng hoa văn trên nửa khối ngọc này hoàn toàn đồng nhất.
Lung văn song bức ngọc đầy đủ được tạo thành từ hai khối ngọc thạch hình hồ lô, chính giữa chạm rỗng một hình thoi không hoàn chỉnh lớn bằng cái móng tay. Đỉnh hồ lô trạm trổ hình rồng, phần trên tay tôi chỉ nhìn thấy đuôi rồng, nói vậy đầu rồng được khắc trên một nửa khối ngọc còn lại. Đường nét hoa văn ở giữa tương đối đơn giản, nhìn qua giống như dây leo uốn lượn, để riêng lẻ một mình như vậy, hẳn là tác dụng ban đầu thuần tuý chỉ làm trang sức.
Đáy hồ lô có khắc hai con dơi, mở rộng hai cánh, giống như đang tranh đấu, hình ảnh vô cùng sinh động. “Bức” (con dơi) đồng âm với “Phúc”, ngọc trụy này bất quá cũng là thứ xa xỉ trong gia đình quan lại thời xưa thôi. Nghĩ như vậy, tôi nhất thời mất hứng thú. Đem ngọc trụy kia cất vào trong ngăn kéo bàn bên tay phải, tôi vặn núm đèn bàn.
Đột nhiên phát hiện trời đã hoàn toàn tối sầm, trong lòng tôi kêu to không ổn, lập tức lấy điện thoại ra xem giờ. Vừa nhìn thấy điện thoại liền ngã ngửa, năm cuộc gọi nhỡ, đều là do mẹ tôi gọi. Lúc này, tiệc tối liên hoan mừng tết âm lịch đã bắt đầu rồi, tôi thế nhưng vì nghiên cứu khối ngọc kia mà chậm trễ gần ba tiếng đồng hồ. Kỳ quái, tôi đã dùng nhiều thời gian đến vậy sao?
Lại nói, điện thoại di động của tôi cũng đâu chuyển sang chế độ im lặng, vì cái gì năm cuộc gọi mà tôi đến một cái cũng không nhận ra? Xem ra gần đây thần kinh suy nhược. Tôi vội vàng khóa cửa phòng, bước nhanh đi về phía nhà ga.
— Ngươi là cái tên bất hiếu nên bị mẹ mắng —
Những ngày ở nhà chính là rất sáng khoái. Lễ mừng năm mới nên ba chung quy cũng không thể cứ luôn bày ra một vẻ mặt với tôi. Tuy nói tôi đây lúc thường vẫn là đứa con càn quấy hết ăn lại nằm, còn khiến ông phải quan tâm từng li từng tý, nhưng là tốt xấu gì hơn hai mươi tuổi cũng tự mở được một cái tiệm nhỏ tự lực cánh sinh không có làm nhục mặt Ngô gia.
Lúc ăn cơm chiều, mẹ ân cần hỏi tôi: “Con này, dạo gần đây có hút thuốc hay không a?”
“Không có.” Tôi đến đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lo ăn. Nói thật thì chính là như thế, con người tôi đối với mùi thuốc lá cũng không có gì ưa thích, hút thuốc thường chỉ vì trấn định cảm xúc, mà nơi cần trấn định cảm xúc thường là chỉ có ở trong đấu, tôi gần đây không có hạ đấu, tự nhiên không cần hút thuốc.
“Vậy có uống rượu hay không a?”
“Không có.” Nghĩ đến đấy tôi thấy bản thân đúng là ngoan ngoãn, trước kia còn cùng mấy người lão Dương năm ba bữa tụ tập uống một phen, hiện tại chuyện cũ đã thành mây khói, nghĩ lại mà đau lòng, cũng không dám nghĩ nữa.
“Vậy…” Mẹ tôi chần chờ một lát, đột nhiên như vậy thần bí mà hạ thấp thanh âm: “Có kết giao bạn gái hay không nha?”
Tôi ngừng đũa một lát. Sau khi nhìn lướt qua thấy lỗ tai của ba cũng đã dựng thẳng lên. “Không có.” Tôi lấy lại tinh thần, từ từ đáp, vươn tay gắp lấy miếng thịt heo kho tàu ở đầu bàn bên kia.
Mẹ tôi vội vàng đẩy cái đĩa đầy đồ ăn về phía tôi, tiếp tục dùng ngữ khí thần bí kía thấp giọng nói: “Cái này có thể có.”
Tôi khẽ thở dài, trong miệng toàn thịt heo. “Thật không có mà.” Bạn gái nha… Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Muộn Du Bình. Bản mặt âm u, không chút ánh sáng, không hề có mị lực gì đáng nói. Chính là cái bản mặt như vậy, tôi lại cư nhiên nghĩa vô phản cố vấp vào, rốt cuộc là vì cái gì? Thượng thiên a, người thật không có mắt? (义无反顾: thành ngữ Trung Quốc: làm việc nghĩa không được chùn bước – cái này tính là việc nghĩa j a~)
Bất quá cũng phải nói lại, tôi đến ba bốn tháng rồi chưa từng thấy qua thằng cha kia. Không biết qua năm mới tên kia ở đâu, có ăn một bữa cơm thật ngon hay không… Dù sao lúc chúng tôi ở chung, mọi người ăn lương khô đều ăn đến khổ không thể tả, cũng chỉ có anh ta không chút biểu tình không câu oán giận. Anh ta không dùng điện thoại di động, cũng không lên mạng? Bình thường anh ta ở đâu? Ừ… hoàn toàn không có đầu mối. Đã từng thăm dò hỏi chú ba, lão hồ ly kia cũng chỉ lắc đầu, nói chú cũng không rõ lắm.
“Như vậy, chị Ba hàng xóm nói con gái của ông anh họ bên nhà người chị bà con…” Mẹ tôi bưng lên một mâm cá hấp quế, hành ớt tỏi cùng rau thơm rắc trên thân cá béo nõn, khiến cho miệng tôi đóng mở hết công suất.
“Ôi, tiểu tổ tông của tôi.” Mẹ tôi nhíu mày. “Con không thể học được từ ba con cách thưởng thức thanh cao một chút à. Nhớ đến thuở ban đầu khi ba theo đuổi mẹ, cũng là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần…”
Ba tôi ngồi một bên đọc báo bỗng nhiên ho khan dữ dội.
“Con thích một hình mẫu, mẹ có thể lưu ý giúp con một chút.” Tôi nhả ra một cái xương cá thật dài.
Mẹ lập tức ngồi sát vào bên cạnh tôi, làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“Đầu tiên, người ấy phải có mái tóc đen nhánh…”
“Tiếp theo, người ấy phải có gương mặt tựa sông băng vạn năm không đổi…”
“Còn nữa, người ấy phải có tính cách điềm đạm dịu dàng ít nói kiểu bị đánh mười gậy mà cũng không chau mày…”
Mẹ tôi quay trở về chỗ ngồi của bà. “Hoá ra anh đang đùa giỡn bà già này, anh đi thỉnh một pho tượng Bồ Tát về bày trong phòng là được rồi, tìm đối tượng cái gì.”
Tôi nhún nhún vai.
Mồng một mồng hai tết, tôi ở nhà ngủ đến tối tăm trời đất. Thức dậy, liền hết ăn rồi chơi game, chơi xong lại ngủ tiếp, giống như một kẻ giá áo túi cơm mà khiến làm người ta thân tâm khoái trá. Gần đây tuy là không hạ đấu, nhưng những gì trải qua ngày trước vẫn khi có khi không biến thành những hình ảnh hiện lên xen kẽ trong những giấc mơ của tôi, rất nhiều lần tôi đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mơ, toát ra một thân toàn mồ hôi lạnh.
Một sáng sớm, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh chi chi chi chi “Mẹ ——” Tôi ngủ đến mơ mơ màng màng, lớn tiếng hô: “Phòng con có quét tước định kì không, có chuột a!”
Gọi một lượt mà không thấy mẹ hồi âm, ngược lại gọi đến chính mình tỉnh táo lại. Trở mình một cái từ trên giường ngồi dậy, tôi cầm lấy cái vật đang kêu chi chi chi chi —— điện thoại di động của tôi.
Bàn Tử. Ách? Tôi thanh tỉnh hoàn toàn.
Cho tới bây giờ, hễ thằng cha này tìm đến tôi là liền không phải chuyện tốt đẹp gì, nói đúng ra, chuyện tốt thì cho tới bây giờ gã cũng chưa từng nghĩ đến tôi. Năm mới đừng có mang xui xẻo đến cho tôi, cuộc gọi này vẫn là không nhận đi.
Vì thế tôi một tay nhét điện thoại xuống dưới giường, chuẩn bị xoay người ngủ tiếp. Ai ngờ điện thoại kêu mãi không dứt, kêu đến mức khiến tôi phát hoảng. Kiểu này là không ngủ được rồi, tôi cầm lấy điện thoại ấn xuống phím nghe.
“Ngô Tà cái tên nhãi chết tiệt, mồng bốn tết rồi còn không mở cửa tiệm? Muốn Bàn gia tôi đâm thẳng mặt vào cửa a? Thành thật khai báo năm mới chạy đi đâu chơi bời trăng hoa? Mau mau mau trở về cho tôi!”
“Anh ở Hàng Châu làm cái gì?” Lòng tôi thầm kêu không ổn, hay là đã xảy ra chuyện gì?
“Còn không biết à? Không rõ ràng lắm sao? Không thấy linh quang chói lọi của Bàn gia tôi hả? Đến đây đến đây, tên nhóc cậu mở tiệm ngay cho tôi, Bàn gia tôi đây sẽ một năm một mười nói cậu biết a, nhanh lên!”
— Bàn Tử thật không phúc hậu —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...