Lung Văn Song Bức Ngọc

Bọn người A Qua trợn tròn con mắt. Kỳ thực so với bọn chúng, tôi cảm thấy chính mình còn phát ngốc lợi hại hơn.

Tôi nhìn Muộn Du Bình, nhìn Bàn Tử, rồi lại nhìn về phía Hắc Nhãn Kính, cứ thế qua qua lại lại một hồi lâu. Rốt cuộc phát hiện… Con mẹ nó, tôi bị đùa giỡn! Hình như tôi là người duy nhất không hay biết gì! Cái đấu này quả nhiên là không nên xuống mà! Cái giá của chuyến đi này chính là một trận tăng huyết áp a… Mẹ nó!!!

“Ai đưa ra cái chủ ý này?” Tôi hơi ngẩng đầu hung hăng nhìn ba vị minh tinh của giải Oscar bên cạnh.

Hắc Nhãn Kính và Bàn Tử hình như bị khí thế của tôi làm cho chấn động, đồng loạt liếc mắt về phía Muộn Du Bình. Tôi vì thế nhất thời nổi trận lôi đình, một phen túm lấy cổ áo của anh ta, rống lên, “Mẹ kiếp! Có chuyện anh không thể nói với tôi một tiếng được à? Xem tôi là kẻ ngốc hay sao?!”

Muộn Du Bình cúi đầu, không nhìn tôi cũng không đáp lại. Hắc Nhãn Kính vội vàng tách hai chúng tôi ra, “Các cậu muốn cãi nhau thì cũng phải xem tình huống hiện tại chứ?”

Tôi dứt khoát buông Muộn Du Bình ra, “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi là một gánh nặng, nhiều chuyện cho dù có biết cũng không có tác dụng gì.” Bởi vì chán nản, ngữ khí của tôi trở nên nhạt nhẽo và lạnh băng. Tôi cũng nên buông tay rồi, mà thực ra ngoại trừ buông tay tôi còn có thể làm được gì đâu?

“Vậy cứ theo ý của anh đi… Những lời tôi đã nói lúc trước anh không cần để ở trong lòng. Từ nay về sau, Ngô Tà tôi và Trương Khởi Linh anh không có bất cứ quan hệ nào hết! Anh cứ tiếp tục bước đi trên con đường ngập tràn ánh sáng của anh, tôi tự mình bước qua cây cầu độc mộc của tôi!”

Anh ta mãnh liệt ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt loáng thoáng lộ ra một tia kinh ngạc. Tôi cũng thẳng thắn đối diện với anh ta, cố ngăn không cho nước mắt chảy tràn xuống. Thực sự là… vô cùng thảm hại…

Buông cổ áo của Muộn Du Bình, tôi xoay người tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống. Tình huống hiện tại đã không cần tôi phải bận tâm nữa.

Không gian yên ắng một hồi. Từ sau khi Bàn Tử và Hắc Nhãn Kính gỡ bỏ lớp ngụy trang cho đến bây giờ vẫn chưa có một ai lên tiếng, hình như hai bên đang lặng lẽ giằng co. Bầu không khí bên trong gian thạch thất nhỏ bé bỗng chốc ngưng trọng đến thực nặng nề, khẩn trương và hồi hộp không ngừng lan tỏa khắp nơi.

“Rốt cuộc là từ khi nào các người phát hiện ra?”

Sau cùng A Qua cũng lên tiếng, giọng điệu tràn đầy chế nhạo và châm biếm. Thế nhưng, tôi biết, nó chẳng qua là đang nỗ lực tự trấn an mình, dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc chưa đầy hai mươi tuổi. Khi tôi ở cái tuổi này, mặc dù cũng căng tràn nhiệt huyết lắm, nhưng tất cả chỉ là sự bốc đồng trong một phút suy nghĩ nông nổi mà thôi.

“Mẹ kiếp cái thằng ranh mày!!” Bàn Tử từ nãy đến giờ vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân, hiện tại thấy A Qua vẫn còn to gan lớn mật mà chất vấn thì liền không nhịn nổi nữa, nổi giận, “Thật sự là làm mất mặt anh mày mà! Nhà họ Vương sao lại có một phần tử cặn bã bại hoại như mày hả! Con mẹ nó, hôm nay tao phải thay mặt Vương gia thanh lý môn hộ!!”

A Qua ngẩn ra, thế nhưng ngay sau đó liền lộ ra vẻ mặt hung hăng tràn đầy sát khí, “Mày lại đây thử xem, ông cũng không kém gì mày đâu!”

Bàn Tử tuy là người nóng nảy thế nhưng cũng rất hiếm khi thực sự nổi điên. Bất quá lời thách thức này lại hoàn toàn chọc vào máu điên của gã, vì thế gã dứt khoát rút dao định nhào tới.


Hắc Nhãn Kính ở một vội vàng vươn tay cản lại, đùa đùa nói, “Hiện tại chỉ có tôi là tỉnh táo nhất thôi, nào nào, nghe tôi nói vài câu.”

Thì ra là ngay khi Bàn Tử mang theo A Qua tìm tới cửa, Muộn Du Bình đã bắt đầu sinh nghi. Bởi vì cái chết của Khô Quy Tử có ảnh hưởng rất lớn trong giới đổ đấu, cho nên Muộn Du Bình ít nhiều cũng đã nghe qua. Lúc ấy đã có người đồn đại rằng, cái chết của ông lão kia vô cùng kỳ quặc, thủ pháp ra tay cho thấy hung thủ là một thổ phu tử lành nghề. Thêm nữa, khi A Qua theo Bàn Tử tới gặp Muộn Du Bình, tuy rằng người này che giấu rất tốt, thế nhưng trong mắt thường xuyên lộ ra sát khí, điều này cực kỳ không tương xứng với hành động và cách cư xử của cậu ta.

“Trọng điểm là cái cơ quan chông đá chúng ta gặp phải ngay khi vừa tiến vào mộ huyệt.” Hắc Nhãn Kính nhìn A Qua cười cười, “Các người có phát hiện ra không, ngôi mộ này cơ bản không hề muốn đẩy người ta vào chỗ chết, cho nên tất cả minh khí tuẫn táng đều bị trộm hết cả rồi. Tôi cho rằng con mãng xà kia chỉ là ngoài ý muốn. Kỳ thực, miễn là những thổ phu tử có chút kinh nghiệm, khi hạ cái đầu này, phần lớn đều có thể bình an thoát ra bên ngoài.”

“Cho nên cơ quan chông đá kia cũng vậy, nếu không có người cố ý khởi động nó, chắc chắn nó sẽ không xuất hiện đâu. Mà A Qua sau khi cãi cọ với Bàn Tử vài câu liền ngã nhào ra đất, tranh thủ khởi động cơ quan.”

“Sau đó, cậu ta nói với tôi và Ngô Tà rằng, ‘ngôi mộ này cố ý phân tách đội ngũ của chúng ta’.”

Tôi nghe mà biến sắc, nghĩ lại một hồi liền nhận ra sự việc hình như đúng là vậy.

Sắc mặt A Qua cũng rất khó coi, nó cười lạnh một tiếng, nói, “Đây chính là nguyên nhân chúng mày bắt đầu đề phòng tao?”

“Không không.” Hắc Nhãn Lính cười đến mức bờ vai không ngừng run rẩy, “Sơ hở của chú mày nhiều lắm. Thời điểm ba người chúng ta trèo lên vách tường của hành lang nọ, đội ngũ của ông chủ Hoàng đúng lúc đi qua, ngay khi lão K lên tiếng hỏi, ‘tin tức này có xác thực hay không’, thì chú mày liền gây ra sự việc gì?”

“Chính là bởi vì chú mày sợ ngay sau đó ông chủ Hoàng sẽ nói ra thân phận của mày, cho nên dứt khoát đánh động để vạch trần vị trí ẩn nấp của chúng tao.”

Tôi nhìn thất bàn tay A Qua siết mỗi lúc lại càng thêm chặt, tựa hồ như nó đang tận lực áp chế cảm xúc của mình.

“Còn có, lần trước chú mày và ông chủ Hoàng đã cũng nhau xuống đấu, bọn chúng sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất cho cái chết của ông cụ nhà mày, theo lẽ thường, một khi nhận ra đám người của gã, mày sẽ phải nói cho chúng tao biết ngay. Nhưng đằng này thì sao?”

Hắc Nhãn Kính hình như rất thích thú với quá trình từng bước bức chết con mồi, lại nói, “Đây chính là sai lầm lớn nhất của chú mày.”

“Đương nhiên còn có những yếu tố khác, chẳng hạn như chúng tao phát hiện, cả ông chủ Hoàng và lão K đều không phải xuất thân là thổ phu tử, cho nên khả năng hai người bọn chúng ra tay sát hại Khô Quy Tử không cao… hay là chẳng hạn như, ở thời điểm cuối cùng chú mày lại đòi mở đèn pha, kỳ thực là bởi vì chú mày lo sợ bọn người lão K lỡ tay bắn bị thương mày…”

Hắc Nhãn Kính lắc đầu, liếc mắt về phía Muộn Du Bình, rồi lại quay sang A Qua cười, nói, “Mày cho rằng với với khả năng diễn xuất vụng về của mày, thực sự có thể đánh lừa cả đám chúng tao sao?”

“Câm miệng–!!” A Qua thẹn quá hóa giận, lập tức lao tới tấn công Hắc Nhãn Kính.


Hắc Nhãn Kính hình như đã sớm có phòng bị, lắc mình dễ dàng tránh thoát. Bàn Tử ở một bên bất thình lình vung tay tới, một quyền nện thẳng lên mặt A Qua.

“Ai nha.” Hắc Nhãn Kính lắc đầu, “Khẳng định là rất đau.”

Hắc hắc, tôi nhịn không được bật cười. Hắc Nhãn Kính này quả thực là đủ soái!

Tôi vừa mới nghĩ như thế, bất chợt Hắc Nhãn Kính đột nhiên giống như vồ ếch mà ngã nhào trên mặt đất. Dường như anh ta ngã đến choáng váng một hồi rồi mới quát to, “Mẹ nó, Trương Khởi Linh! Để tôi tự tránh không được sao?!”

Lúc này tôi mới kịp thời phản ứng, thì ra ông chủ Hoàng vừa mới đổi sang một khẩu súng giảm thanh khác, trực tiếp nã đạn về phía Hắc Nhãn Kính. Mà Muộn Du Bình lúc ấy đang đứng ở một bên, tức thì vung chân đá mông người kia một cái… Tất nhiên tư thế ngã này nhìn cũng không được dễ coi cho lắm…

Muộn Du Bình không nói nhiều lời, rút đao khỏi vỏ thẳng một lèo nhảy tới chỗ lão K đang thò tay rút súng. Hắc Nhãn Kính nhanh chóng đứng lên nghiêm túc giao tranh với ông chủ Hoàng. Tôi lẳng lặng ngồi trên tảng đá bên cạnh. Bọn họ không cần tôi, thực sự là như thế. Mà ngay cả khẩu súng lục tôi mang theo kia cũng hoàn toàn không có chỗ phát huy.

Bàn Tử nhanh chóng đánh cho A Qua kêu cha gọi mẹ; ông chủ Hoàng vốn dĩ cũng là một thương nhân, sức chiến đấu nhiều lắm ngang ngửa với tôi thôi, Hắc Nhãn Kính căn bản không mất nhiều tâm tư để đối phó.

So với bọn họ, lão K kia hiển nhiên khó giải quyết hơn một chút, nhưng Muộn Du Bình cũng là khắc tinh của ma quỷ này ra tay vô cùng quyết liệt, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, dường như bộ dáng anh ta ra đòn thoải mái hơn lúc đầu nhiều lắm. Nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của lão K, tôi mới xác định được, thì ra trước đó tên Muộn Du Bình này căn bản là muốn bảo toàn thể lực…

Nói như vậy, cho dù là con mãng xà kia lúc đó không bất thình lình xuất hiện, anh ta cũng sẽ không bị khẩu súng của ông chủ Hoàng hạ gục, đúng không…

Tâm tình càng ngày càng kém… Tôi nhìn ông chủ Hoàng và lão K bị trói gô lại một chỗ, lại nhìn A Qua bị đánh đến choáng váng đang cúi đầu chẳn nói chẳng rằng, liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Biết rằng lúc này Bàn Tử là người không vui nhất, tôi đi tới, vỗ vỗ lên vai gã ta mấy cái thay cho lời động viên. Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính cũng để ý tới tâm tư của Bàn Tử cho nên không trói A Qua lại. Dù sao thằng nhóc kia cũng từng là người đã đồng sinh cộng tử với chúng tôi suốt một đoạn đường đi.

Mọi việc tạm coi như xong, thế nhưng tôi chỉ cảm thấy thân tâm mệt mỏi rã rời. Tôi khẽ liếc mắt nhìn về phía Muộn Du Bình, chỉ thấy anh ta đang ôm đao dựa sát vào vách tường ngẩn ngơ dường như đang suy tư một điều gì đó.

Đúng lúc ấy, Hắc Nhãn Kính đi tới vỗ nhẹ lên vai anh ta một cái, rồi chỉ chỉ ra bên ngoài thạch thất. Muộn Du Bình hiểu ý đi theo. Phỏng chừng là bọn họ đi ra phía hành lang để xem động tĩnh của con đại xà nọ.

Tôi nhìn theo bóng lưng của người nọ, bất chợt cảm thấy trái tim đau nhói một hồi. Hình như anh ta vô cùng mệt mỏi, đôi vai vốn dĩ đã đơn bạc gầy gò giờ phút này tựa hồ như suy yếu đến mức không thể chịu nổi bất cứ một sức nặng nào đè lên thêm nữa.


Bị cự tuyêt rõ ràng là tôi… vì sao anh lại lộ vẻ tịch mịch cô đơn như thế? Vì sao anh không hiểu rằng… kỳ thực tôi cũng không hề hy vọng anh có thể đáp lại tình cảm của tôi đâu. Tôi… chỉ là muốn nói với anh một câu như vậy thôi.

Anh quay đi, lưu lại cho tôi một bóng lưng cô đơn tịch mịch, chỉ khiến cho tôi càng muốn chạy tới ôm chầm lấy anh hơn… Nhịn xuống cảm giác muốn nhấc chân đuổi tới ôm người, tôi từ từ ngồi xuống.

“Chúng mày đều xem thường tao…” Đột nhiên thanh âm của A Qua từ phía sau truyền tới. Tôi âm thầm cả kinh, quay đầu nhìn về phía cậu ta. Lúc này Bàn Tử đang ở bên cạnh thu dọn hành trang, nghe được câu nói kia cũng giật bắn người.

“Chúng mày, con mẹ nó, đều coi thường tao!” A Qua đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt phủ đầy tơ máy, thoạt nhìn dữ tợn vô cùng, “Tất cả đều coi thường tao! Mẹ kiếp! Ai cũng nói tao vô dụng–!!”

Tôi bị cậu ta làm cho hoảng sợ, trong lòng hối hận lúc ấy vì sao lại mềm lòng mà không trói cậu ta lại chứ. Nhưng Muộn Du Bình và Hắc Nhãn Kính ở bên kia thạch thất cũng đã chú ý tới động tính ở phía này, hẳn là quay lại cũng nhanh thôi. Nghĩ như thế trong lòng tôi thoáng yên tâm, nhưng là ngay sau đó, tôi nhận ra mình đã quá khinh suất rồi.

“Giao miếng ngọc cho tao–!!”

Không đợi tôi mở miệng đáp lời, một mũi tên đã rời cung phóng tới. Ngực trái dấy lên một trận đau nhức, tôi hét thảm một tiếng, ngã ngửa ra đằng sau, ngay sau đó trước mắt phủ đầy một mảnh tối đen như mực.

Một khắc ngã xuống kia dường như kéo dài vô tận. Tôi nghe thấy tiếng mắng chửi của Bàn Tử, tiếng cung nỏ rơi mạnh xuống đất, còn có tiếng bước chân vội vã đang chạy tới đây…

Không ngờ thằng nhóc kia còn có một cái cung nỏ dự phòng… không lục soát khắp người nó thực sự là thất sách quá…

Mới nghĩ được như thế, một bàn tay đã nắm lấy bờ vai tôi, thân thể cũng được người nhẹ nhàng đỡ lấy. Tôi mở to đôi mắt, thứ xuất hiện ở trong tầm mắt tôi lúc ấy chính là khuôn mặt của Muộn Du Bình. Một khuôn mặt tái nhợt, không còn lấy một tia huyết sắc.

Anh ta gắt gao nhìn tôi, một câu cũng không nói. Tôi chưa từng nghĩ rằng Muộn Du Bình lại có thể có một ánh mắt như thế – kinh hoàng mà đầy bất lực.

Hắc Nhãn Kính cũng thò đầu qua nhìn tôi một cái, rồi nhất thời biến sắc quay đi. Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng kêu gào của A Qua… Đúng rồi, đánh chết thằng nhóc đi đi! Tôi nhắm mắt lại, âm thầm tự nhủ một câu như thế.

“Ngô Tà…?” Thấy tôi nhắm mắt lại, tay của Muộn Du Bình khe khẽ run một cái, thanh âm của anh ta dường như cũng vô cùng bất ổn.

Cơn đau nhức ở vùng ngực khiến cho tôi nảy sinh ý tưởng trả thù, tôi vươn tay kéo áo người kia, dùng thứ thanh âm trầm thấp mang đầy u oán như đang hấp hối, nói, “Anh nói tôi vướng víu.”

Cảm nhận được thân thể đối phương thoáng chốc cứng đờ, tôi tiếp lời, “Còn nói tôi phiền phức…”

Anh ta lại bắt đầu run lên, bàn tay đang nắm bả vai tôi cũng thêm dùng sức. Tôi ngẩng đầu, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy cần cổ của đối phương, trắng bóc, mịn màng… Người gì thế này chứ, cả ngày lăn lộn hết nghĩa địa này đến cổ mộ khác, tại sao da dẻ lại tốt đến vậy a… Quả thực là quái dị!

“Anh nói, đừng làm cho anh phải khó xử, còn nói, nếu như chúng ta qua lại… cũng chỉ là một hồi bi kịch mà thôi…” Thanh âm của tôi vô cùng ai oán, vừa nghe đã muốn hai hàng lệ rơi. Ách, đúng là một màn cẩu huyết lâm đầu! Trong đầu tôi âm thầm lè lưỡi.


Thế nhưng Muộn Du Bình rõ ràng lại không cho là như vậy. Bởi vì ngay sau đó anh ta bất chợt cúi đầu, dứt khoát bịt chặt miệng tôi.

Tôi trừng lớn con mắt. Những lời vừa mới nói ra chẳng qua đơn thuần là để trả thù thái độ lạnh lùng của anh ta mà thôi, tôi chỉ là muốn anh ta áy náy một chút. Chẳng ngờ… anh ta ấy vậy mà lại… hôn tôi.

Đôi môi mềm mại lạnh lẽo, nhưng nụ hôn lại nóng bỏng và tuyệt vọng vô cùng. Muộn Du Bình tựa hồ muốn dùng hết sức lực của cả một đời, gắt gao quấn lấy môi lưỡi của tôi, điên cuồng mà thăm dò tìm kiếm, như thể muốn triền miên quấn quýt mãi không tách rời.

Hai tay bất giác đặt lên vai của đối phương, tôi ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh ta. Dường như chỉ có liều mạng trao đổi khí tức cho nhau chúng tôi mới có thể cảm nhận được đối phương thực sự đang tồn tại…

Không cần bất cứ một ngôn từ nào, thế nhưng tất cả những ủy khuất và phẫn nộ trước đó đã triệt để tan thành mây khói. Đối với người này, tôi không có khí phách, cũng không cần khí phách, bởi vì… tôi đã yêu anh ta quá sâu rồi.

Môi hôn của Muộn Du Bình thoáng rời đi, men theo chóp mũi thẳng một đường hướng lên vùng trán của tôi.

“Là lỗi của tôi…”

Giọng nòi thầm thì của anh ta bởi vì nụ hôn trước đó mà mang theo vài phần thở dốc, “Là lỗi của tôi… Ngô Tà… chịu khó cầm cự một chút, tôi lập tức đưa cậu ra ngoài…”

Mỗi một lần hôn xuống, anh ta lại nói một câu trấn an tôi, kỳ thực lại giống như đang tự trấn an chính bản thân mình. “Cậu sẽ không sao đâu…”

Tôi chậm rãi mở mắt, vừa định lên tiếng thì nhìn thấy Hắc Nhãn Kính và Bàn Tử đã đi tới ngồi xổm bên cạnh tôi từ lúc nào … Như thế, nụ hôn lúc nãy chẳng lẽ bọn họ cũng thấy hết rồi?! Nghĩ đến đây, mặt tôi nóng ran một trận.

“Ngô Tà, bây giờ cậu còn có tâm tình mà xấu hổ?” Hắc Nhãn Kính bất đắc dĩ nhìn tôi, “Vị trí vết thương kia nguy hiểm lắm có biết không? Mau chóng đến bệnh viện thôi. Hiện tại cậu cố gắng cầm cự, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.”

“Tôi không sao…” Tôi giãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị Muộn Du Bình kéo vào lồng ngực của anh ta.

“Đừng ra vẻ nữa!” Anh ta nổi nóng.

Tôi liếc mắt lườm đối phương một cái, “Lúc trước là đùa với anh thôi, tôi thực sự không sao cả.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi ngồi dậy. Muộn Du Bình ngẩn ra, sau đó tái mặt vươn tay định ngăn cản hành động của tôi, nhưng mà đã muộn. Tôi nắm chặt mũi tên cắm trên ngực, dứt khoát rút ra. Quả nhiên một giọt máu cũng không hề có.

Tôi vươn tay cởi sợi dây đỏ đang buộc trên cổ, cẩn thận lấy nửa miếng Lung văn song bức ngọc kia ra. Bởi vì thay tôi đỡ một mũi tên mà miếng ngọc rạn nứt, dưới một cú chạm nhẹ này lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

— Chúc mừng Tiểu Tà học nghề diễn xuất thành công —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui