Lung Linh Như Nước

Trình Mộc Vũ ngồi trong văn phòng, những người khác đều đã về hết chỉ còn lại La Tiểu Cương. La Tiểu Cương xin nghỉ hai ngày phép, không nói rõ là vì nguyên nhân gì, tuy công việc cũng không bận lắm nhưng cô lại thấy không thoải mái. Mấy ngày nay cứ hết giờ làm là cậu ta vội vàng chạy mất, rốt cục là cậu ta đang làm gì, cô muốn biết rõ ràng.

"La Tiểu Cương, mấy hôm nay thật ra cậu đang bận việc gì? Cứ như người mất hồn, cậu nói rõ tôi nghe xem nào". Trình Mộc Vũ uống một ngụm cà phê, sầm mặt hỏi. Đã lâu rồi cô không được uống cà phê cậu ta pha.

"Giám đốc Trình, theo quy định của công ty, em chỉ xin nghỉ bằng với thời gian làm thêm ngoài giờ thôi". La Tiểu Cương đứng trước mặt cô, rất đúng mực, hiển nhiên cậu ta không định nói chuyện với cô, ý ở ngoài lời là cậu ta không cần phải nói rõ, cậu ta chỉ sử dụng số ngày nghỉ theo quy định của chính mình.

Trình Mộc Vũ hơi tức giận, "Tôi là giám đốc của cậu, biết một chút cũng không được sao?" Sau buổi tối ở cung Caesar lần nọ cô thấy La Tiểu Cương luôn có vẻ chột dạ. Cô cũng không biết buổi tối hôm đó mình đã nói gì, nhớ loáng thoáng hình như gọi tên A Trạch, mặc dù hôm sau nhìn qua quần áo vẫn coi như chỉnh tề nhưng cũng không biết rốt cục có làm gì không. Cô từng nghĩ tìm một lí do sa thải cậu ta, nhưng khi hỏi phòng nhân sự mới biết đó là người do anh trai giới thiệu vào nên đành phải bỏ ý nghĩ này, cuối cùng lại trở thành một cái gai trong lòng. Bây giờ cái gai này đang ở trước mặt cô.

"Bạn gái em nằm viện rồi". La Tiểu Cương ấp úng.

"Bạn gái cậu? Không phải cậu nói cô ấy bỏ cậu đi theo người có tiền à? Trình Mộc Vũ buột miệng nói ra và lập tức nhận thấy không ổn, "Xin lỗi, là bạn gái mới của cậu à?"

"Không phải", La Tiểu Cương không nhìn cô, "Cô ấy bị lão lưu manh đó lừa, tự sát, có điều vẫn cứu kịp".

"Cứu kiểu gì?"

"Cô ấy uống thuốc ngủ nhưng lại sợ quá gọi điện thoại cho em".


"Thế là cậu cuống cuồng chạy đến?" Trình Mộc Vũ cảm thấy kì lạ, "Cậu xin phép nghỉ hai ngày là để đến bệnh viện chăm sóc cô ấy? Bố mẹ cô ấy đâu?"

"Cô ấy không dám nói với bố mẹ".

"Cậu định làm thế nào? Chấp nhận cô ấy lần nữa à?"

"Em còn chưa nghĩ ra, có điều dù thế nào em cũng không thể bỏ mặc cô ấy được", La Tiểu Cương quay đầu lại nhìn cô, "Trước kia tình cảm của bọn em rất tốt, cũng là thật lòng".

Trình Mộc Vũ không nói nên lời nhìn cậu ta. Chuyện cô cảm thấy khó tin nhưng đối với cậu ta lý lẽ lại đơn giản như vậy. Cô vẫy tay ra hiệu cho cậu ta đi về.

Trình Mộc Dương ngồi bên bàn, máy tính đang bật, trên màn hình, giữa biển hoa màu tím, Âu Dương Ngâm đang nhìn mình cười vô lo vô nghĩ. Anh hồi tưởng tỉ mỉ, tìm kiếm hỉnh ảnh vui vẻ của cô trong trí nhớ, hình như chưa bao giờ cô ấy cười vui vẻ như vậy với mình? Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mặt anh sẽ là hình ảnh cô với hai mắt đẫm lệ, cuối cùng thì mình vẫn không thể chăm sóc cô ấy thật tốt.

Sau khi cô nói chuyện với Tiểu Vũ, mấy ngày anh với cô không hề gặp nhau, anh bận chuẩn bị ra nước ngoài, đi công tác 20 ngày, trong công ty có rất nhiều việc cần sắp xếp. Còn cô hình như cũng cực kì bận, lúc gọi cô luôn thấy cô đang ghi hình, trực, đi học, vân vân. Bây giờ nghĩ lại, khi đó cô ấy đã hạ quyết tâm rời khỏi đây rồi, cho nên mới tìm đủ mọi lý do để không gặp anh.

Trong lúc anh ở châu Âu cô không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, khi đó anh đã rất căng thẳng, mỗi ngày anh đều tự an ủi chính mình, cho rằng cô chỉ giận dỗi trẻ con, trở về dỗ mấy câu là đã ổn rồi. Là một phụ nữ, cô cũng được coi là người bao dung, lúc về chỉ cần ôm một cái, hôn motoj cái là cô sẽ nín khóc mỉm cười không còn tính toán nữa, không ngờ lần này lại không thể giải quyết như vậy.


Anh không nhớ mình từ sân bay đi về nhà như thế nào, vội vã mở hòm thư điện tử của mình, quả nhiên cô có gửi mail cho anh: "Mộc Dương, có một số việc em thật sự không thể thừa nhận được, vì vậy, xin lỗi!" Thời gian gửi thư là rạng sáng hôm trước, cô sợ anh lên mạng ở nước ngoài đọc được sẽ phân tâm cho nên tính toán đến giwof đó mới gửi, còn hôm nay, cô đã trở lại thành phố H.

Anh không nghĩ ra vì sao cô lại phải bở đi chỉ vì một việc nhỏ như vậy, cho dù bố cô là bí thư thành ủy, cho dù ông nội anh biết trước mà không nói, lùi một vạn bước, cho dù ông nội anh có dụng tâm kín đáo, chẳng lẽ cô lại không rõ tình cảm của anh đối với cô sao? Chẳng lẽ cô cho rằng thứ đó cũng có thể đóng giả được sao? Chẳng lẽ cô coi anh là loại người như vậy sao? Nếu anh là cô thì nhất định sẽ không như vậy, anh sẽ tin tưởng tình cảm của cô đối với anh. Cho nên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Từ trong phòng trà chạy ra, cô nói, "Mộc Dương, lần này chúng ta thật sự xong rồi". Vì sao? Vì cái gì? Rốt cục Tiểu Vũ nói gì với cô? Trình Mộc Dương thấy Âu Dương Ngâm trên màn hình máy tính trước mặt, rốt cục vì sao? Một tháng nay, vấn đề này đã hành hạ anh sắp phát điên.

Anh gửi mail cho cô, nhắn offline trên QQ (Đại loại như Yahoo! Messenger), tất cả đều như đá chìm biển rộng. Anh gọi vào số điện thoại di động của cô, thue bao ngừng hoạt động, chắc chắn cô đã đổi số mới của tỉnh Z. Anh muốn gọi điện thoại đến nhà cô nhưng không tìm được số, lúc này anh mới ý thức được cô là con gái bí thư thành ủy, số điện thoại nhà riêng được bảo mật. Vô kế khả thi, anh chỉ có thể bay đến thành phố H, đến bệnh viện số 1, nhưng cũng không tìm được cô, cô còn chưa đi làm. Anh nghĩ cách tra được địa chỉ nhà cô, nhưng khi đến anh mới rõ ràng có biết địa chỉ cũng hoàn toàn vô dụng, bởi vì khu nhà của cán bộ cấp tỉnh có cảnh sát vũ trang canh gác. Thực sự anh đã yêu một vị công chúa, cho dù có cả núi tiền anh cũng không đi vào được ngôi nhà đó. Phú hào? Anh cười nhạo chính mình, rốt cục ai mới là phú hào? Trong một xã hội hiện đại với thông tin phát triển như thế, giao thông tiện lợi như thế, công nghệ tiên tiến như thế, một người muốn biến mất đúng là dễ dàng biết bao, muốn tìm một người đúng là khó khăn biết bao!

"Ngâm Ngâm, bé con ngốc, em còn định bướng bỉnh tới khi nào? Anh rất nhớ em. Sinh nhật vui vẻ!" Anh biết cô sẽ đọc được, cô ẩn nick trên QQ, cô không bao giờ trả lời, nhưng anh biết cô đang đọc. Cho dù cô không đọc thì đó cũng là tấm lòng của anh. Trình Mộc Dương thở dài thật sâu.

Âu Dương Ngâm yên lặng đọc tin nhắn offline trên QQ, ngày nào Trình Mộc Dương cũng nhắn cho cô, chỉ mấy câu mấy lời nhưng lại cho thấy hết sự tương tư của anh. Anh đang đau khổ, như cô. Anh đang nhớ nhung, như cô. Anh đang chờ đợi, còn cô, cô đã biết phía trước không có đường. Thậm chí anh cầu xin cô, cô sợ mình không thể nhẫn tâm, cho nên cô mới chạy trối chết.

Thành phố D, cô đã sống ở đó trong thời gian gần một năm, thực ra cô đã dần dần yêu chỗ đó, chỗ đó có người cô không bỏ được. Lúc cô đến chào từ biệt thầy giáo, Lý Sưởng nói tiếc nuối, "Thầy vốn nghĩ em tốt nghiệp cao học xong cũng có thể ở lại Huệ Lợi làm việc cùng với thầy". Cô đến từ biệt A Văn, A Văn nói, "Nếu chú không tìm được người phù hợp thì sẽ không cho phép cháu bỏ chuyên mục, Ngâm Ngâm, chi phí đi lại cũng không có bao nhiêu, cháu tranh thủ thời gian quay lại tập trung ghi hình, rất nhiều người dẫn chương trình đều như vậy". Cô đến từ biệt Trình Anh Chi, Trình Anh Chi chỉ cầm tay cô nói, "Đợi Mộc Dương về được không?" Cô gọi điện thoại cho Trình Mộc Giai, Trình Mộc Giai nói, "Không được, Ngâm Ngâm, em không thể như vậy!" Cuối cùng cô đến từ biệt Phùng Phất Niên.

Ngày đông, trên đường, những thân cây trơ trụi. Phùng Phất Niên mua khoai nướng cho cô, cô vừa ăn vừa bỏ vỏ khoai vào chiếc túi nhựa trên tay anh ta. Về đến dưới nhà tập thể, Phùng Phất Niên nắm bàn tay cô trong lòng bàn tay mình hỏi, "Lạnh không?" Cô lắc đầu, không đành lòng rút về. Anh ta nói, "Tiểu sư muội, đời này thực ra A Trạch rất hạnh phúc". Cô yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu cô, kỳ thực đó là hạnh phúc. Viên đá Mạch Mạch đó vẫn để lại trong hộp gỗ của Phùng Phất Niên, cả đời này anh ta cũng chỉ có thể gọi cô là tiểu sư muội mà thôi.

"Sư huynh, em sẽ vẫn đeo nó", Âu Dương Ngâm nhẹ nhàng xoa viên đá bảy màu vẫn đeo cùng bông hoa lan ngọc. Đó là tình yêu đầu tiên của đời cô, thời thanh xuân tươi trẻ, thời ngây thơ trong sáng.


Cô chỉ không thể từ biệt anh.

Cô luôn tha thứ cho những người làm mình tổn thương, nhưng cô lại làm tổn thương người yêu cô nhất.

Từ bao giờ mình đã yêu anh ấy?

Khi anh ấy vượt qua ngàn dặm xa xôi chạy tới lái xe cho mình sao? Thực ra cô rõ ràng, sao có thể tự nhiên xuất hiện một vị khách quan trọng cần tiếp được, nếu thực sự cần mua một tấm vé máy bay thì đâu có gì khó khăn đối với tập đoàn Trình thị?

Từ khi anh chu đáo dặn làm một đĩa mì khoai lang cho cô? Vẻ lúng túng ngượng ngùng của anh khi bị Trình Anh Chi trêu chọc đã làm trái tim cô cảm động sao?

Hay là vì túi đồ ăn vặt dưới ánh trăng đó? Anh là một người đàn ông lớn tuổi có địa vị, vậy mà vẫn chạy đến siêu thị mua ô mai, thạch dừa, sô cô la cho cô, nghĩ đến cảnh khó xử của anh cô lại ngại ngùng.

Cô biết khi đó kỳ thực mình đã yêu anh ấy.

Lúc ở trên xe, anh cầm tay cô không chịu bỏ ra, anh nói, "Em cho anh bàn tay em, duf có táng gia bại sản anh cũng đền cho em, đền em cả chính bản thân anh nữa!"

Ở Hương Lâm, anh nói thẳng thắn như vậy, vô lực như vậy, "Anh cũng không biết là thế nào, em không chịu quan tâm đến anh, anh cũng muốn quên em, nhưng anh không làm được, nhìn thấy em là anh sẽ quên tất cả mọi nguyên tắc của mình".

Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, anh đi tới nhẹ nhàng chặn bàn tay đang giơ li rượu của cô lên, "Chờ một chút, tôi uống thay cô ấy".


Anh nói, "Anh không muốn em về, không thể để em về, ở lại bên cạnh anh, để anh chăm sóc em tử tế. Bất kể khi nào em có phiền phức hay gây tai họa cũng cứ yên tâm chờ, anh nhất định sẽ mang em về nhà".

Sau đó anh hỏi, "Chương trình của chúng ta có thể chạy được không?"

Cô rất muốn làm cho chương trình chạy được, nhưng kết quả là, GAME OVER!

Trò chơi anh đưa ra hình như dc gọi là "Chạy trốn"? Đến bây giờ cô vẫn không biết chơi, có điều cô đã chạy trốn anh trong đời thực.

Mẹ đi vào phòng cô, kéo con gái vào trong lòng mình, lo lắng hỏi, "Ngâm Ngâm, con gặp chuyện gì ở thành phố D? Sau khi trở về suốt ngày con tự nhốt mình trong nhà, mẹ và bố con đều rất lo lắng".

"Sau Tết con sẽ phải đi làm, giờ con đang tìm tư liệu chuẩn bị viết luận văn".

Âu Dương Sảnh Như thở dài nói: "Nói với mẹ mà cũng không nói thật, con gầy thế, buồn bã thế, lúc đi nhất định bắt mẹ đồng ý cho con đi hai năm, bây giờ đột nhiên bỏ dở, sao mẹ có thể không lo lắng được?"

"Học một năm là biết rồi, thực ra ở đây cũng có thể học được hết". Âu Dương Ngâm chui đầu vào trong lòng mẹ, "Mẹ, con yêu một người, nhưng con đã bỏ anh ấy".

Người cô từng yêu rất đậm sâu đã làm tổn thương một người khác vì yêu cô, bây giờ cô phải dùng tình yêu của mình để chuộc lỗi cho anh ấy sao? Lại làm tổn thương một người khác yêu cô sâu sắc?

Âu Dương Ngâm ôm mẹ khóc nấc lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui