Lưng Chừng

"Thả Ân xuống, có người thấy bây giờ!" Ngồi sau yên xe tôi vỗ vỗ vai người đang chở mình, không ngừng ngó trước ngó sau.

Két!


"Ba tháng rồi sao Ân mãi như vậy thế? Tụi mình có làm sai cái gì đâu?"

Giận rồi, bực rồi. Lớn tiếng như vậy đây là lần đầu tiên với tôi.


"Xin lỗi, nhưng mà Ân... "

"Ân cái gì mà Ân? Xin lỗi cái gì mà xin lỗi? Hoàng không hiểu vì sao Ân cứ chọn cách giấu mối quan hệ này!"

Phải, là Hoàng, cái người mà nhìn tôi chằm chằm mỗi lần gặp nhau, người mà mới đây tôi còn được gán ghép thành một cặp. Tôi và cậu ấy đã chính thức quen nhau đã được ba tháng và không một ai biết mối quan hệ này cả, cái đó cũng là do tôi yêu cầu. Lúc đầu cậu ấy rất vui vẻ đồng ý, nhưng về sau cậu ấy không như vậy nữa, không hay dặn tôi lái xe cẩn thận khi cậu ấy dừng xe đi bộ tránh người khác nhìn, không còn mỉm cười khi thấy bộ dạng lẩn tránh của tôi khi gặp người quen từ phía xa, không còn hay gõ nhẹ lên trán tôi và nói "người ta đi rồi". Bây giờ, cậu ấy thay tất cả điều ấy bằng ánh mắt đối với tôi là đáng sợ để nhìn tôi. Cậu ấy biết rõ tôi rất sợ ánh mắt đó những vẫn luôn dùng nó để nhìn tôi mỗi khi gặp mặt và bây giờ là lớn tiếng như thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui