Tạm thời nghỉ học khiến Y Nhu nhàn rỗi đến không có chuyện gì để làm. Những phu nhân bình thường lúc nhàn rỗi nếu không phải thích tiêu xài phóng túng, coi tiền như rác mà phung phí, thì cũng suốt ngày đến những thẩm mỹ viện, spa bảo dưỡng nhan sắc, hưởng thụ khoái hoạt do đồng tiền đem đến nhưng Y Nhu thì không. Nàng tuyệt không muốn đụng đến một xu nào của Đường Hoàng nên suốt ngày chỉ loanh quanh trong nhà hoặc đến phòng đọc tìm sách. Ít ra thời gian này nàng cũng có thể được thanh tĩnh chút ít.
Chán ghét nhất đối với nàng chính là Chủ Nhật, bởi lẽ hôm ý Đường Hoàng không phải đến công ty. Những lúc như vậy nàng sẽ tìm mọi cách để ứng phó.
Hôm nay lại là một ngày Chủ Nhật, nàng cố ý làm như bận đọc sách, không rảnh mà khi Đường Hoàng tìm được nàng, anh hứng thú đánh giá trên dưới bộ dáng chăm chú của nàng. Nàng lúc này chăm chú đến mức chỉ thiếu cái biển treo trên mặt ghi rõ “Đang rất bận rộn, cấm quấy rầy ” nữa thôi. Bất quá cái chiêu này đối với anh cũng vô ích thôi.
“ Không chán hay sao ? ” Từ phía sau ôm lấy nàng nhẹ nhàng hỏi.
“ Sẽ không. ”
“Đi dạo phố, thẩm mỹ viện, đến câu lạc bộ em đều không có hứng thú, mà chỉ luôn đọc sách, như vậy đối thân mình sẽ không tốt. ” Trong giọng nói ngập tràn sự thất vọng.
“ Không đâu, đọc sách rất tốt cho sức khỏe và tinh thần, từ trong sách có thể lĩnh hội được nhiều tri thức. ” Nàng hiện tại vẫn luôn tùy lúc kháng nghị sự bá đạo cùng độc tài của anh. Nhất định là gia nhân trong nhà đã báo cáo hết hành động của nàng cho anh ta, nếu không sao anh ta biết được lúc nào mình nghỉ ngơi, lúc nào thì đọc sách. Thật đáng giận! Nàng như thế này khác nào một tù nhân a
~“ Cũng có thể, nhưng là em đã đọc sách cả một tuần rồi, cũng nên thay đổi hoạt động một chút. Đi thôi ! ” Anh đoạt lấy quyển sách trong tay nàng vứt sang một bên, nắm tay nàng kéo đi.
“Đi đâu vậy ? ” Tên gia hỏa này lại giở chứng rồi.
Anh cười đến quỷ dị, thong thả nói : “ Đi bơi. ”
Những kẻ có tiền thì thường thích xây một cái bể bơi trong nhà để tiện cho thư giãn, giải trí. Đường Hoàng tự nhiên cũng chẳng để tâm ý kiến của nàng, một đường kéo nàng thẳng đến hồ bơi, nàng chỉ có thể tâm không cam lòng không nguyện mà đi theo anh.
Chủ nhân đã muốn đi bơi, gia nhân liền lập tức tản ra chuẩn bị. Chỉ chốc lát sau áo tắm cùng một số đồ vật gì đó liền ở ngay trước mắt Y Nhu.
“ Tôi phải mặc cái áo tắm đó ? ” Nàng ngốc lăng đứng trong phòng thay đồ nhìn cái áo bơi trên tay, trong bụng thầm tính toán độ thiếu vải của chiếc áo tắm đó.
“Đúng vậy, thưa phu nhân. Đây là mốt áo tắm mới nhất, đang rất thịnh hành ở Paris, phu nhân mặc vào sẽ rất đẹp. ”
“ Không còn bộ nào khác ? ”
“ Dạ, không có. ”
Y Nhu một phen choáng váng. Đùa hay sao ? Mặc bộ đồ thiếu vải này vào, chẳng phải cái gì cần lộ đều lộ hết sao ? Đường Hoàng nhất định là cố ý ! Nàng có chết cũng không chịu mặc cái mảnh vải bé xíu này.
“ Đi nói với anh ta , tôi đau đầu, trước phải đi nghỉ ngơi đã. ”
“ Nhưng là … ” Nhìn không thôi cũng biết nàng giả vờ mệt, hầu gái khó xử nói : “ Tiên sinh sẽ không tin đâu ạ. ”
“ Tôi mặc kệ, tôi tuyệt sẽ không xuống nước. ”
“ Tại sao lại không xuống nước ? ” Chẳng biết từ khi nào Đường Hoàng đã đứng lù lù ở trước cửa phòng, mỉm cười hướng nàng đi tới.
Y Nhu cảnh giác, chăm chăm nhìn anh.
“ Sao vẫn chưa thay quần áo ? ”
“ Em … Em … đau đầu … muốn nghỉ ngơi. ” Nàng khẽ day day thái dương, làm bộ mệt mỏi.
“ Phải không ? ” Nụ cười của anh càng thêm phần quỷ dị, khiến người ta khiếp đảm. “ Nếu em đã cảm thấy không thoải mái, vậy chúng ta trở về phòng ‘ làm chuyện khác ’ được không ? ”
Lời nói này muốn ái muội bao nhiêu liền có bấy nhiêu, thực sự đem nàng dọa đến sợ hãi, vội vàng nói : “ Quên đi, xem ra vẫn nên đi bơi thôi. Anh ra ngoài đi để em thay đồ. ”
“ Anh chờ ở bên ngoài. ” Anh mỉm cười, nói.
Vạn bất đắc dĩ nàng đành chọn bộ nhiều vải nhất trong số những bộ đồ trước mắt, bất quá vẫn lộ ra không ít những đường cong mê người. Sau khi mặc vào kiện áo tắm hai mảnh màu phấn hồng, nàng quấn mình trong một chiếc khăn tắm lớn ngượng ngùng đi ra.
Một khối thân thể khỏe mạnh, nam tính đang ở trong nước tự do bơi lội. Thì ra anh ta cũng là cao thủ trong lĩnh vực này.
Y Nhu do dự đứng bên cạnh bề bơi, Đường Hoàng rất nhanh nhìn đến nàng.
Anh túm lấy thành bể , leo lên, rời khỏi mặt nước.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy anh ở trần nửa người như vậy. Không thể phủ nhận một điều, anh ta chăm lo bảo dưỡng cơ thể rất tốt , vùng bụng sáu múi với những cơ bắp rắn chắc lồ lộ bên dưới những giọt nước thập phần nam tính và mạnh mẽ, cùng với thái độ tự tin trên gương mặt, trông anh lúc này quả thực vô cùng mị hoặc, quyến rũ.
Ngượng ngùng tránh phải nhìn lâu hơn vào cơ thể đối phương, nàng thực không quen đối mặt với anh ta những lúc như thế này.
Đang băn khoăn không biết phải làm gì, nàng không lưu ý mà kinh hô một tiếng “ Nha !”
Khăn tắm đột nhiên bị mở ra, thân thể cũng bị anh đột ngột ôm vào trong ngực.
“ Thả em xuống. ” Nàng kháng nghị, da thịt kề cận thân mật thế này khiến tâm can nàng rối bời.
“ Em thật đẹp. ” Thưởng thức làn da tuyết trẳng, ửng ửng hồng lộ ra bên dưới chiếc khăn tắm, anh nhịn không được buột miệng tán thưởng.
“ Mau buông em xuống. ”
“Ở trong này sao ? Em chắc chắn chứ ? ”
“ Đương nhiên a! Mau buông em ra. ” Chẳng biết tự lúc nào họ đã ở trong nước, nàng sợ tới mức ôm chặt lấy anh.
“ Ôm chặt như vậy, bảo anh làm thế nào buông ? ”
“ Đợi chút … ” Chú vịt cạn Y Nhu sợ bị chìm xuống, bất tri bất giác ôm thật chặt lấy anh.
Đường Hoàng thoáng buông tay, nàng liền lập tức ôm anh chặt hơn nữa. Nguyên lai chỉ có làm như vậy nàng mới không bài xích gì mà để anh ôm.
Anh vui mừng vì sự ỷ lại kia của nàng, niềm vui cùng sự luyến tiếc, không bao giờ muốn buông người trong lòng ra.
“ Em … Em muốn đi lên … ”
“ Không được. ” Không nhân cơ hội này ôm lấy nàng, còn định để đến cơ hội nào nữa cơ chứ ?
Y Nhu mím mím môi, khuôn mặt lộ rõ vẻ ủy khuất, chăm chăm nhìn Đường Hoàng.
Anh trầm tĩnh trấn an nàng: “ Ôm chặt lấy anh thì sẽ không sao hết. ”
Biết rõ ý định của anh, nàng mà ngoan cố chống đối, cái mạng nhỏ của nàng không biết sẽ bị đùa giỡn như thế nào nữa.
Gặp phải loại tình huống này, nàng không thể không ôm anh ta. Mà thân thể hai người kề cận như vậy, cho dù nàng có nỗ lực làm mặt lạnh với anh cũng không giấu được hai gò má đã sớm ửng hồng.
Anh thuận thế ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai của nàng, đương nhiên là quang minh chính đại ăn đậu hũ của nàng, khinh mút vành tai cùng cần cổ trắng noãn của nàng.
Y Nhu không thể kháng cự anh như lúc bình thường, nước ở xung quanh khiến nàng bị phân tâm, nếu lúc này mà giãy dụa kịch liệt, đảm bảo nàng sẽ chìm nghỉm trong cái hồ bơi này mất. Nghĩ vậy, nàng đành phải để anh tùy tiện hôn môi cùng ôm ấp mà không thể làm gì.
Từ hôm đó trở đi, Đường Hoàng yêu bơi lội đến chết đi được, còn nàng, nàng lại hận nó thấu xương.
-..-..-..-..-..-..-
“ Tiểu Diệp, sao bạn lại ở chỗ này ? ” Tiểu Diệp xuất hiện ở Đường Trạch, trước mặt nàng trong bộ quần áo lao động khiến nàng kinh ngạc không thôi.
“ Từ hôm nay trở đi, mình chính thức đến đây làm người giúp việc. Thỉnh phu nhân chỉ giáo nhiều. ” Tiểu Diệp mỉm cười, nháy nháy mắt về phía nàng.
Nguyên lai Đường Hoàng sợ nàng tịch mịch nên đã chuyển công tác của Tiểu Diệp, cho cô ấy đến Đường trạch làm nữ giúp việc tiện bầu bạn với nàng. Có Tiểu Diệp ở bên bầu bạn khiến cho nàng cực kỳ cao hứng. Lôi kéo Tiểu Diệp đến hậu đình ngồi xuống, nàng ân cần hỏi thăm cô bạn lâu ngày không gặp. Tiểu Diệp chính là ân nhân cứu mạng của nàng ! Hiện cô ấy lại cùng bầu bạn với nàng, điều này làm cho tâm tình Y Nhu tốt lên không ít.
“ Bạn đến đây làm, điều này khiến mình thực cao hứng nha ! ”
“ Mình cũng vậy. Lúc trước nghe được tin bạn gả cho chủ tịch, thật sự làm mình cảm thấy kinh ngạc cùng hoảng sợ. Nguyên lại vị hôn thê của chủ tịch lại là bạn, thực là ngoài ý nghĩ của mình. Chuyện cứ như đùa ấy, phu nhân của chủ tịch cư nhiên lại làm nữ lao công ở công ty. May mà mình không có đắc tội qua với bạn, hiện tại mới có thể thăng quan phát tài như vậy. Ngược lại Chu mẹ kia, vừa mới nghe đến bạn là vị hôn thê của chủ tịch, biểu tình cùng với lúc bị phán tử hình giống hệt nhau, nghĩ đến lại thấy thực buồn cười. ”
“ Thực xin lỗi, không phải mình cố ý lừa gạt bạn … Chuyện này nói ra dài lắm … ”
“ Mình không có trách bạn nha, ngược lại mình thấy cao hứng còn chưa kịp ý chứ ! Chủ tịch là người tốt, bạn gả cho chủ tịch cũng là một chuyện tốt a~ ”
Lúc này bốn bề vắng lặng, Y Nhu nhịn không được bèn tâm sự với Tiểu Diệp : “ Mọi người đều chỉ nhìn thấy vẻ ngoài của anh ta mà thôi … Kỳ thực anh ta là một nam nhân bá đạo, cực kỳ ngang ngược không phân rõ phải trái, lãnh huyết ma mãnh !!! ”
“ Di ? Sao có thể ? ”
“ Là thật, chỉ là mọi người không biết được sự thật này mà thôi. ”
“ Bạn có vẻ chán ghét chủ tịch ? ”
“Đương nhiên. ”
“ Kỳ quái nha ! Nam nhân như lão bản hẳn là đối tượng trong mộng của nhiều nữ nhân chứ ? Vừa anh tuấn vừa tài giỏi, giàu có. Ta thấy lão bản đối bạn cũng thực quan tâm, vì sao bạn lại chán ghét chủ tịch như vậy ? ”
“ Bởi vì anh ta là người lãnh huyết vô tình, chẳng bao giờ nghĩ đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác. ”
“ Phải vậy không ? Nhưng là mình thấy chủ tịch rất để ý bạn nha ! Nếu không giờ phút này ta sao lại có thể ngồi đây với nhau. ”
“ Đó là do anh ta có mục đích khác. Anh là là cái ngụy quân tử không hơn không kém. ”
“ Vậy tại sao bạn lại còn gả cho anh ta ? ”
“ Mình … mình có chuyện khổ tâm. ”
Tiểu Diệp cầm tay nàng an ủi : “ Mình nghĩ bạn có sự hiểu lầm sâu sắc với lão bản. Ở trong công ty, mọi người đều thực khâm phục cùng ngưỡng mộ lão bản. Anh ấy luôn coi mọi người như người một nhà, không bao giờ bạc đãi bất kỳ một ai. Trong công ty có rất nhiều nữ nhân có tình ý với lão bản nhưng bạn là người duy nhất lão bản muốn kết hôn, mình nghĩ lão bản hẳn là rất yêu bạn. ”
“ Không phải , kỳ thực bạn không hiểu đâu Tiêu Diệp ! Đường Hoàng, anh ta là cái … ”
“ Hình như lão bản đã trở về. ” Từ tiền viện truyền đến thanh âm của Đường Hoàng.
“ Mình phải làm việc đây, cũng không thể để mới ngày đầu tiên đi làm đã bị khai trừ. ”
“ Tiểu Diệp, bạn đừng đi. ” Nàng biết Đường Hoàng rất nhanh sẽ tìm đến nàng mà nàng chỉ hy vọng mượn cớ nói chuyện với bạn mà tránh né, liền níu kéo Tiểu Diệp.
“ Yên tâm, còn nhiều thời gian mà. Mình không muốn làm cái bóng đèn a ~ ”
“ Không sao mà, mình sẽ không để ý đâu. ”
“ Nhưng là có người để y nha ! Vừa nói thì đã có người đến kìa. ”
Tiểu Diệp vừa dứt lời, Đường Hoàng đã hướng phía hai người đi đến, Tiểu Diệp hướng anh cúi chào một tiếng, sau đó thức thời trở lại đúng cương vị công tác.
Đường Hoàng nhìn đến Y Nhu, nói : “ Lão bà, anh đã về ! ” Hôm nay trông anh thoạt nhìn có vẻ rất cao hứng.
Y Nhu chẳng biết đối phó thế nào đành cố thản nhiên cười. Đã nhiều ngày như vây, mới thấy anh ta được một hôm về sớm như hôm nay, chẳng biết anh ta lại có cái chủ ý chết bằm nào nữa ?
Không phải lại chuyện bơi lội đó chứ ? Lần này có đánh chết, nàng cũng tuyệt không bơi với anh ta. Một tuần nay dùng Nguyệt sự hảo hảo tránh được một phen, tuy rằng nàng tổng cảm thấy bơi lội cũng rất thú vị, nhưng là nếu không có anh ta ở đây.
“ Ăn cơm xong, anh đưa em ra ngoài ngao du. ”
“ Ân …Kỳ thực ở nhà rất tốt. ” Nàng thực lo lắng tới cái chủ ý đặc biệt bất ngờ này.
“ Phải ra ngoài một chút, đối với sức khỏe của em mới thực có lợi. Chốc nữa đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ thích. ”
Dùng cơm xong, gia nhân vì bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, Đường Hoàng ở một bên liên tục thúc giục. Y Nhu không thể không đi theo anh ra ngoài.
Bọn họ đi về phía Nam, ở trên xe, Y Nhu liền ngủ gục một lát. Nàng hướng chính mình mà ảo não. Cái tật xấu vừa lên xe là đã mê man của nàng quả là luôn hại nàng, bởi vì kết quả là Đường Hoàng luôn tranh thủ hôn nàng một cái để …
Nhìn khung cảnh trước mắt, ánh mắt nàng bất chợt bừng sáng. Bãi cỏ xanh tươi kéo dài đến tận chân trời, hoang dại mà thực đẹp. Cơn gió đầu xuân mát mẻ mang đến cho nàng một loại cảm xúc thanh thản mới mẻ, cùng bãi cỏ trước mắt thực khiến nàng say mê.
Nhìn đến dáng bộ sững sờ say mê của nàng Đường Hoàng thực vui vẻ. Mọi sở thích của nàng anh đều rõ như lòng bàn tay. Biết nàng yêu thiên nhiên, chán ghét cuộc sống đô thị ồn áo, xô bồ, đem nàng đến đây quả nhiên là đúng.
Chưa bao giờ lại biết ở Đài Loan lại có một nơi như vậy. Bãi cỏ vừa rộng vừa tươi tốt, lại có cả rừng, không có bất kỳ phòng ốc hay kiến trúc nào làm hồn độn cái không gian tự nhiên này, tựa hồ như là cố ý bảo trì vẻ hoang sơ, tự nhiên của nơi này vậy.
Lúc bọn họ bước trên thảm cỏ, thi thoảng cũng có mấy chú chim nhỏ hoặc côn trùng bay ngang qua, mỗi lần như vậy nàng lại say mê nhìn theo, đến Đường Hoàng nắm tay nàng lúc nào cũng không biết.
“ Đây là đâu vậy ? ” Nàng nhịn không được quay sang nhìn Đường Hoàng hỏi.
“ Chốn bồng lai tiên cảnh, trừ em ra anh chưa từng dẫn bất kì một ai tới. ”
Nàng tròn mắt giả ngu, những lời ngon tiếng ngọt này, nàng nghe nhiều rồi, nhưng lúc này chẳng hiểu sao trong lúc này nàng lại cảm giác tim mình như đang đập loạn nhịp ? Nàng thầm mắng bản thân mình thực đơn thuần, nhất định là bị cảnh đẹp làm cho như vậy.
“ Chúng ta đang đi đâu vậy ? ”
“ Đến tòa lâu đài của công chúa Bạch Tuyết. ”
“ Thật sự ? ” Nàng tròn mắt ngạc nhiên. Nhưng lại thấy Đường Hoàng đột nhiên cười, nàng mới giật mình về sự ngây thơ của bản thân, ngượng ngùng chu miệng không thèm để ý đến anh nữa.
Đường Hoàng dỗ nàng : “ Tuy rằng không có nàng Bạch Tuyết nhưng vẫn còn có bạch mã vương tử. ”
Một lời nói ra đổi lại là cái hừ thiếu thiện chí từ nàng, anh nhướn cao tuấn mi hỏi : “ Không tin ? ”
Nói xong lập tức đưa tay chỉ cho nàng xem. Nhìn theo hướng tay anh chỉ, biểu tình lãnh đạm lúc trước của Y Nhu lập tức chuyển hết sang ngạc nhiên.
Một đoàn tuấn mã xinh đẹp xuất hiện trên thảm cỏ xanh mượt, nhàn nhã gặm cỏ. Nàng không phải là đang nằm mơ chứ ?
Một vị mã phu tiến đến cung kính chào hỏi bọn họ. Đường Hoàng hướng mã phu nói vài câu gì đó sau liền rời đi, mã phu dẫn Y Nhu lại gần phía chú ngựa gần nhất xem.
“ Những chú ngựa này thực đẹp. ” Nàng không khỏi ngạc nhiên mà thốt ra.
Mã phu ở một bên hảo hảo giải thích : “ Đây là một giống ngựa tốt, được nuôi thả từ nhỏ, bởi vì cùng người sống lâu nên khi có người tiếp cận cũng sẽ không khiến chúng kinh hách. ”
“ Có thể sờ sao ? ” Nàng thực chờ mong nhìn mã phu hỏi.
“ Mời ! Con có màu rám nắng này tên Elise hay Ái Lệ Ti. ”
“ Elise/ Ái Lệ Ti, nhĩ hảo ! ” Nhẹ nhàng vỗ về, vuốt ve chú ngựa đang nhàn nhã ăn cỏ trên tay mã phu, lưng ngựa cách nàng gần hai cái đầu, Y Nhu không khỏi buột miệng tán thưởng. “ Nó thực đẹp. ”
“ Còn có con khác đẹp hơn. ”
“ Vậy ư ? Ở đâu vậy ? ”
[ Tèn tén ten … Hoàng tử Bạch mã xuất hiện … ]
Lúc này một con tuấn mã màu trắng bất chợt lọt vào trong tầm mắt nàng, Y Nhu thoáng sững sờ.
Đường Hoàng đang cưỡi một chú ngựa trắng, nhàn nhã phi tới. Phong thái vương giả khiến toàn thân anh toát lên khí độ của một nhà quý tộc, tư thế oai hùng mà tuấn lãng, anh tuấn ngời ngời. Khí độ kia như thể sinh ra đã có thực kinh động đến hồn phách con người ta.
Trong lúc nàng ngẩn ngơ, thất thần, anh đã cưỡi bạch mã lại gần, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cả người anh như tỏa ra một vầng hào quang sáng rỡ, trang nghiêm tôn quý như thể một Vương tử thực thụ.
Anh hướng nàng chìa tay ra. “ Đến đây đi, công chúa của anh. ”
“ Vâng. ” Thanh âm của nàng thốt ra nhỏ như muỗi vậy.
Đường Hoàng dễ dàng ôm nàng lên ngựa, động tác phi thường nhanh nhẹn, gọn gàng mà vững chãi. Lên đến lưng ngựa nàng mới phát hiện, so với tưởng tượng của nàng thì con ngựa này còn cao hơn nhiều. Lại không báo động gì trước Đường Hoàng đã thúc ngựa chạy đi, khiến nàng sợ tới mức không nghĩ ngợi nhiều mà ôm chặt lấy anh.
Một tay vững vàng khống chế con ngựa, tay kia kiên định bảo hộ nàng trong ngực mà đi. Loại cảm giác được bảo hộ thế này khiến cảm xúc trong nàng trở nên thực phức tạp. Nàng cũng không rõ loại cảm xúc trong lòng mình lúc này là rung động do khẩn trương hay do anh mà ra nữa.
Nàng rất nhanh thích ứng với lưng ngựa, lúc đầu còn có chút sợ hãi, giờ nàng đã có thể nhàn nhã thưởng thức phong cảnh hai bên đường. Nguyên bản vốn chỉ có mặt cỏ xanh non tươi mát, nhưng sau một quãng đường trên nền cỏ đã điểm thêm một chút màu sắc rực rỡ của các loài hoa. Trong không khí ngập tràn một cỗ hương khí nồng đậm của tự nhiên khiến con người ta cảm thấy khoan khoái.
Chợt nàng trông thấy một ngôi nhà nhỏ trắng muốt như tuyết lợp mái ngói đỏ hồng. Bãi cỏ xanh mướt, những chú bạch mã tuyệt đẹp lãi thêm căn nhà này nữa, mọi thứ tưởng chừng như chỉ xuất hiện trên phim ảnh thế nhưng giờ phút này lại hiển lộ rõ rành rành trước mắt nàng.
Dừng con ngựa lại, Đường Hoàng nhẹ nhàng ôm nàng xuống ngựa. Tuy rằng nhất quyết không thừa nhận chính mình đối anh động tâm, nhưng là cảnh tượng trước mặt một lần nữa khiên tâm trí nàng một lần nữa rung động.
Nơi này thật sự rất đẹp ! Tựa như hồi còn trung học, có một lần nàng nhìn thấy một tấm ảnh phong cảnh rất đẹp và thơ mộng, nàng còn nói với đồng học là hy vọng mình được sống ở một nơi như thế này, nhưng là loại sự tình này làm sao có thể thực hiện ? Chẳng lẽ là …
Nàng quay sàng nhìn Đường Hoàng, chỉ thấy anh nhìn xa xa, lấy tay huýt một tiếng dài, sau đó cũng quay sang nhìn nàng, cười đến thần bí và nói: “ Hướng em giới thiệu hai cái bằng hữu. ”
Y Nhu mới thực buồn bực nhìn ra xa chợt thấy hai cái bóng đang lao tới.
Là chó, nàng biết vì nàng rất yêu chó. Nhìn hai bóng dáng ấy nàng không khỏi giấu được nụ cười nơi khóe miệng. Nhưng là nàng lập tức nhận ra điểm không đúng ở đây. Hai con chó theo gió mà chạy tới, chẳng những khí thế rào rạt, mà thân mình càng tới gần càng thêm to lớn. Không, căn bản là lớn đến khoa trương !
“ Nha ! ” Nàng sợ tới mức lập tức trốn ra sau lung Đường Hoàng. Hai chú chó to lớn như đạp núi rẽ biển mà hướng họ bổ nhào tới, đem hai người ngã nhào xuống trên mặt cỏ. Đường Hoàng ôm lấy nàng nằm trên cỏ. Căn bản nàng nghĩ chắc mình chết rồi nên sợ đến hai mặt nhắm tịt lại, đến khi nghe thấy tiếng cười của Đường Hoàng, nàng mới tò mò vụng trộm he hé mắt, nhìn. Hai cái đôi mắt to lớn chăm chú nhìn nàng, đôi lưỡi dài ở trước mắt nàng lay động. Y Nhu một lần nữa vòng tay ôm chặt lấy Đường Hoàng, một lần nữa rúc sâu vào trong vòm ngực an toàn, vững chãi của anh. Nàng đời này chưa từng thấy qua những chú chó lớn đến vậy !
Đường Hoàng ôm lấy tiểu thê thê tử bị dọa đến sợ hãi vào lòng, ôn nhu trấn an: “Đó là Angel cùng Robin, chúng rất hiền lành, em đừng sợ. ”
“ Nhưng mà chúng mới đè lên em … ”
“ Chúng nó là tò mò nên mới vậy, lần đầu mới có khách đến chơi chúng hưng phấn là phải, em làm quen với chúng đi ! ”
Nhìn hai vật lớn một trước một sau, nàng quả thực sợ đến không dám vươn tay ra, vẫn là chỉ cố gắng bám chặt lấy vạt áo Đường Hoàng mà lắc đầu, hai mắt thì chăm chăm nhìn theo nhất cử nhất động của hai cái đại cẩu.
Đường Hoàng nhịn không được mà cuồng tiếu, thâm trầm đỡ lấy nàng mà thở dài : “ Vật nhỏ đáng thương, có anh ở đây, đừng sợ ! ”
Anh đem nàng ôm lấy rồi hướng gian phòng nhỏ đi tới, Robin cùng Angel cũng lặng lẽ theo sau. Trong phòng bài trí rất giản dị nhưng trang trọng, gần gũi với thiên nhiên khiến người xem không khỏi một phen kinh hỉ.
“ Phải không ? ” Nàng nuốt nuốt nước miếng.
“ Nếu em vuốt ve chúng, chúng sẽ rất vui vẻ. ”
“ Nhưng là em tổng cảm thấy chúng sẽ đem tay mình như cái Hamberger mà ăn mất. ”
Đường Hoàng nghe nàng nói vậy cũng không nhịn được mà cười lớn. “ Em thực sự rất đáng yêu ! ”
Nụ cười thoải mái đầy sảng khoái không hề mang một cỗ bức bách khiến người ta thoải mái, trong tiếng cười còn hàm chứa một chút ôn nhu cùng nuông chiều. Nàng nghĩ nếu bản thân không chú ý, không biết lúc nào tuyến phòng ngự trong trái tim sẽ bị anh công phá mất. Đây nhất định là thủ đoạn của anh ta, nàng nhất định phải cẩn thận.
-..-..-..-..-..-
Bọn họ ở trong phòng nhỏ dùng cơm. Y Nhu dần dần cũng có thể thích ứng được với sự nhiệt tình của Angel và Robin. Hai chú chó được nàng vuốt ve tán thưởng, ngoan ngoãn ghé sát đầu vào lòng nàng làm nũng. Đừng nhìn bọn chúng thân thể to lớn nhưng tính cách thì thực sự bướng bỉnh, đáng yêu. Robin gối đầu lên đùi nàng, hai mắt nhìn chuyên chú vào mắt nàng, biểu tình thập phần thú vị cùng buồn cười. Nàng nhịn không được mà bắt đầu cười đùa vui vẻ chơi với bọn chúng.
Đồ ăn dã ngoại thoạt nhìn thì chỉ là Sandwich bình thường nhưng hương vị lại phi thường ngon lành. Có lẽ là do lâu ngày mới vui vẻ như vậy, cảnh thiên nhiên tươi đẹp cùng đám động vật dễ thương đã ảnh hưởng đến khẩu vị của nàng đi !
Đường Hoàng đưa cho nàng một phần Sandwich, Y Nhu cầm lấy, vừa ăn vừa nhìn hai cái đại cẩu nô đùa.
“ Mặt của em dính đồ ăn kìa. ” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.
“ Vậy ư ? ” Nàng đưa tay lên quệt quệt má phải.
“ Không phải, bên này cơ, ngốc ạ ! ” Anh dùng ngón trỏ lau đi miếng thức ăn trên má nàng, sau liền liếm nhập trong miệng. Cử chỉ lơ đãng như vậy khiến nàng đột nhiên cảm thấy không biết nên phải xử sự thế nào cho phải.
“ Hình như phần Sandwich của em to hơn. ”
“ Có sao ? Di, thật sự nha. ” Đây là loại nàng thích ăn nhất.
“ Cho anh. ”
“ Hảo. ”
Đến lúc nàng ý thức được mình không nên như vậy, Đường Hoàng đã một ngụm cắn xuống, sau liền thốt ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn : “ Ngon quá ! ” Trông anh vui vẻ chẳng khác nào một cái tiểu hài tử cả.
Đây rốt cuộc là cái dạng không khí gì a ? Không nên như vậy.
Y Nhu yên lặng ăn , trông bọn họ lúc này như một cặp vợ chồng bình thường, vô ưu vô lo bình thản mà sống, không màng thế sự, không tranh đoạt với bất kỳ ai. Đây – Không phải là chuyện nàng luôn mong ước và hy vọng sao ?
Lắc lắc đầu, nàng thế nhưng đã thiếu chút lạc trong cạm bẫy ôn nhu của anh ta. Nàng trăm ngàn lần tự nhủ không được để bị lừa, tất cả - nhất định đều là thủ đoạn của Đường Hoàng.
Ăn uống xong xuôi, Đường Hoàng thoải mái duỗi người nằm xuống mặt cỏ, bên cạnh nàng, nhắm mắt lại tính ngủ trưa.
Người này cũng thực hưởng thụ nha ! Nàng hừ lạnh, không thèm nhìn đến anh mà quay mặt nhìn sang chỗ khác. Nhưng chỉ chốc lát sau, lại nhịn không được mà lén quay đầu lại chăm chú nhìn anh.
Kỳ thực khuôn mặt lúc ngủ của anh đẹp lắm. Đôi hàng mi thế nhưng rất dài, cái mũi thẳng tắp, đôi môi tuyệt đẹp, kẽ cong lên đầy tự tin. Không thể phủ nhận, anh có thừa điều kiện khiến người khác phải yêu thích cùng ngưỡng mộ. Nếu không phải anh dùng thủ đoạn đoạt lấy nàng, không chừng nàng sẽ thật sự yêu nam nhân này.
Đường Hoàng bỗng dưng mở mắt nhìn nàng, trong đôi mắt ngập tràn ý cười vui vẻ, ấm áp khiến đôi gò má nàng bất chợt ửng đỏ như ráng chiều, trong lòng thầm tự hỏi, mình đang làm cái gì.
Theo cái nhìn trìu mến của anh, nàng chật vật muốn trốn chạy, Đường Hoàng rất nhanh tay bắt lấy tay nàng hướng mình kéo xuống. “ Em cũng nằm xuống đi, đừng cô phụ khung cảnh tự nhiên tươi đẹp thế này. ”
Nàng bị cánh tay anh gắt gao ôm vào trong lồng ngực, cũng chẳng chống cự nữa, thản nhiên đem cánh tay anh làm gối, nhắm mắt hưởng thụ. Mùi cỏ thơm thoang thoảng trong không khí, những tia nắng đầu xuân ấm áp nhẹ nhàng bao phủ lên thân hình đôi vợ chồng nhỏ. Bọn họ cứ nằm như vậy, không tranh chấp, chỉ yên lặng hưởng thụ mà quên mất cả thời gian đang âm thầm trôi.
“ Thích sống những ngày như vậy sao ? ” Anh khinh nhu hỏi.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rãi trả lời: “ Cùng thế sự vô tranh, bình thản sống qua ngày là giấc mộng cả đời của mỗi người. ”
“ Này không phải là giấc mộng. Chúng ta có thể cùng nhau thực hiện. ”
“ Hiện tại không phải là như vậy sao ? ”
“ Không, anh muốn em chân chính mà hưởng thụ, chứ không phải đối phó. ”
“Đây không phải là ứng phó, chỉ là nhận mệnh mà thôi. ”
“ Anh không cần em phải nhận mệnh, mà là sự nguyện ý từ đáy lòng. Anh phải làm gì em mới có thể tiếp nhận tình cảm của anh ? ”
Nàng cười đáp: “ Tiếp nhận tình cảm của anh ? Đây không phải là chuyện muốn là có thể tiếp nhận. ”
“ Nếu như anh là thực lòng ? ”
Nàng trong lòng chợt run rẩy. Đây là ám chỉ điều gì ? Thực là như anh nói sao ?
Nàng không nói gì, hai người, hai tâm sự bình thản trở về.
-..-..-..-..-
Cũng từ đó quan hệ giữa hai người có bước chuyển biến lớn.
Y Nhu ngày càng chán ghét bản thân mình. Nàng bắt đầu để ý mọi chuyện có liên quan đến Đường Hoàng. Cùng với, điều nàng thực sự sợ hãi nhất là, cơ thể nàng bắt đầu đối với những cử chỉ thân mật của anh mà có phản ứng.Cho dù có cố buộc mình phải xem nhẹ chuyện hai người thân mật lúc cùng giường, nhưng sự đụng chạm của Đường Hoàng dần dần chạm đến từng tấc sợ dây cảm xúc của nàng. Cũng có đôi khi nàng bất giác lạc trong vòm ngực ấm áp, ôn nhu của anh.
Trong quá khứ, mỗi khi nàng dùng những lời nói lạnh nhạt đối phó anh, Đường Hoàng nhất định sẽ tức giận, từ đó hai người xảy ra tranh chấp, cãi vã. Nhưng là dần dần anh cũng không so đo cùng nàng. Đêm đến ôn nhu cùng tình ý của anh cùng phối hợp lại mà tiến công, mượn cớ trả thù sự lãnh đạm ban ngày của nàng mà khơi mào nhiệt tình trong nàng.
Nàng bắt đầu lo lắng, cùng sợ hãi. Lạc trong sự ôn nhu lâu ngày như vậy, nàng nhất định sẽ quên đi nguyên do ban đầu nàng chấp nhận gả cho anh. Nếu nàng yêu anh, nàng sẽ phản bội lại hận ý trong lòng bấy lâu nay.Nàng không thể tha thứ được ình nên càng cố ép buộc bản thân tỏ ra lãnh đạm đến cực điểm. Nhưng Đường Hoàng lại không cho tuyến phòng ngự trong lòng nàng cơ hội, anh thường thừa dịp nàng lơi lỏng đánh lén lòng của nàng, chọc nàng một lần lại một lần luân hãm trong ôn nhu cùng ấm áp của anh.
Càng ngày nàng càng hiểu rõ lòng anh, biết anh muốn trộm tâm ý của nàng, chính là trong lòng đã có điểm dao động. Có đôi khi nàng vụng trộm chìm đắm trong ôn nhu mà anh mang đến, tuy là mặt ngoài biểu lộ như không thèm để ý đến anh.
Ở trước nàng, anh liền hoàn toàn buông lỏng bản thân, bộc lộ ra hài hước cùng đa tình ẩn sâu bên trong. Ôn nhu, quan tâm của anh luôn một lần lại một lần dễ dàng hóa giải tranh chấp giữa hai người, làm cho nàng không thể nào mượn cớ mà tức giận cho được. Nàng thực sự bị anh mê hoặc rồi. Mọi chuyện không nên tiến triển thành ra như vậy.
“ Ta muốn ra ngoài. ” Nàng hướng lái xe ra lệnh.
“ Nhưng là … tiên sinh sẽ sớm trở về. ” Mọi gia nhân trong nhà đều biết, lúc ông chủ đi làm về, chuyện đầu tiên mà ngài mong muốn luôn là được nhìn thấy phu nhân, lúc này mà ra ngoài, quả thực không phải là thời điểm thích hợp.
Mọi người đối với Đường Hoàng luôn luôn kính sợ, đã sớm tách ra, bất quá nàng không nghĩ sẽ chờ ở nhà bởi vậy liền sửa lại lời nói: “ Trước khi lão công ta về ta muốn mua một cái gì đó coi như là lễ vật tặng anh ấy, cũng không mất quá nhiều thời gian đâu. ” Nàng vô hại, ngây thơ tươi cười hướng lái xe nói.
“ Nhưng là Đường tiên sinh có dặn dò qua, bọn bắt cóc hôm nọ còn chưa bắt được, vì an toàn của phu nhân, tốt nhất là … ”
Lại nữa, nàng thực sự là muốn điên hết cả đầu đây. Chẳng lẽ nếu một ngày còn chưa bắt được bọn cướp, nàng nhất định không được rời nhà hay sao ?
Trên mặt nàng hiển lộ rõ ràng sự không vui, điều này khiến lái xe vô ùng khiếp đảm, lúc này Tiểu Diệp thực “ vô tình ” xuất hiện.
“ Để tôi bồi phu nhân cùng đi, như vậy tiên sinh cũng sẽ yên tâm hơn, vậy được chứ ? ”
“ Nếu có cô cùng đi, liền không có vấn đề gì ! ”
Vì thế mà lái xe đưa các nàng tới khu phố trung tâm. Đến nơi hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đã đến khu mua sắm.
“ Tiểu Diệp, cảm ơn bạn đã theo giúp mình, may mắn có bạn làm bạn nếu không ở trong cái lồng giam kia chắc mình buồn chết được. ”
“Đừng nói như vậy, người phải thấy thoải mái cùng vui vẻ phải là mình mới đúng ! Mà bạn muốn mua tặng Đường tiên sinh cái gì ? ”
Mua này nọ chỉ là cái cớ, nàng mới không vì cái đáng ghét kia mà mua cái gì nha !
Nhàm chán dạo bên khu chuyên bán quần áo nam, nàng đột nhiên chú ý tới một kiện tây trang phi thường cao quý. Không biết thế nào nhưng nàng thầm nghĩ, bộ quần áo kia nếu được mặc trên người Đường Hoàng so với manơchắn kia dĩ nhiên là anh tuấn gấp trăm lần.
“ Kiện tây trang này tuyệt quá, cứ như là chuyên vì Đường tiên sinh mà làm ra. ”
“ Tuyệt không thích hợp. ” Nàng nhanh chóng chuyển tầm mắt sang hướng khác, không muốn thừa nhận cái ý tưởng này.
Dạo đến quầy vật phẩm trang sức nam, kẹp caravat, thắt lưng da … đều thiết kế tương đối tinh xảo, nhìn thế nào nàng cũng tổng cảm thấy đều rất hợp với Đường Hoàng.
Kết quả là không hiểu sao nàng lại chọn mua một cái kẹp caravat bạc, đường nét trạm trổ tuy đơn giản nhưng không kém phần tinh sảo cùng cao quý, tụa khí chất của anh vô cùng giống nhau.
“ Rất đẹp nha ! Đường tiên sinh nhất định sẽ thích đến không thể buông tay ” Tiểu Diệp ở bên cạnh ca ngợi.
“ Không phải là mua cho anh ta. ” Nàng thực sự hối hận a ~ Không có chuyện gì lại đi mua loại nàu loại nọ. Đều do vị tiểu thư tiếp thị kia miệng lưỡi khéo léo khiến nnàg không cẩn thận mua hạ cái kẹp này.
“ Không phải mua tặng lão bản, vậy là mua cho ai a ? ”
Nàng nghĩ không ra lý do. Tiểu Diệp không hiểu sự tình giữa nàng và Đường Hoàng nên dù có nói gì cũng vô dụng .
Trong lòng hảo hảo lo lắng, nàng đứng lên nói : “ Mình đi toilet chút. ” Nàng muốn rửa mặt cho thanh tỉnh chút ít.
Ngau lúc chuẩn bị bước vào toilet, có người từ đằng sau chạy lạu nắm lấy cánh tay nàng. Nàng sửng sốt ngẩng đầu nhìn người nọ. Không ai khác, đó chính là Lâm Vũ Phàm.
“ Rốt cuộc cũng nhìn thấy em ! ” Anh mang theo nụ cười tuấn lãng, đột ngột xuất hiện trước mắt nàng.
“ Thực khéo, không nghĩ hôm nay đến nơi này lại gặp được anh. Hôm nay anh không phải đi làm sao ? ”
“ Ta là vì em nên mới tới nơi này. ”
“ Vì tôi ? ” Nàng không rõ lắm câu nói của Vũ Phàm, tâm không tự giác mà nảy mạnh một cái, lời nói này, có hay không còn bao hàm một ý nghĩa khác ?
“ Ta từng nói qua, ta lần này là vì Đường Hoàng mà quay trở về Đài Loan. ”
Nàng quên mất, Vũ Phàm cũng là người bị Đường Hoàng hại. “Ý anh là …”
“ Ba năm trước anh cướp hết của ta hết thảy mọi thứ, hiện tại ta trở về là để cướp lại tất cả, trong đó bao gồm cả em. ”
Lời nói của anh khiến tim nàng đập thình thịch, anh rốt cuộc là đang nói cái gì ?
“ Tôi không hiểu ý tứ của anh. ” Đột nhiên được thổ lộ khiến nàng cảm thấy vô cùng khó xử.
“ Em biết. Hẳn em vẫn còn nhớ chủ tịch Nhật Dương xí nghiệp ? Ông ấy chính là đối tác của ta. ”
“ Nguyên lai anh cũng là … ” Nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ.
“ Đúng vậy. Ta cũng đã gia nhập vào kế hoạch hủy hoại Đường Hoàng. Ta biết em gả cho Đường Hoàng cũng vì bất đắc dĩ. Hôm nay tới đây là muốn nói cho em, tôi sẽ ở trong tối cố gắng giúp đỡ em, tất cả là vì tương lai của tất cả chúng ta. ”
“ Vũ Phàm … ” Việc này tới thực đột nhiên nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lí, khiến tim cứ đập thình thịch.
“ Thời gian cấp bách, ta không thể ở đây lâu hơn được. Trước em hãy cầm tạm lấy cái này. ” Anh giao cho nàng một cái gói nhỏ. “ Bên trong là những thứ cần thiết để em có thể dễ dàng trộm cơ mật. Nhớ kỹ, đem những thứ này cất giữ thật kín đáo, trăm phương ngàn kế chớ để người khác thấy được, ta sẽ liên lạc với em sau. ”
Y Nhu đem bọc này nọ cất vào trong túi xách, hành động của nàng có chút khẩn trương. Còn muốn biết chi tiết kế hoạch của họ, không nghĩ Tiểu Diệp lại bất thình lình xuất hiện ở phía sau nàng.
“ Y Nhu, bạn gặp được bằng hữu à ? ” Tiểu Diệp đi tới kéo kéo tay nàng hỏi.
“ Ân, đây là bạn đồng học thời trung học với mình. ” Nàng vội vàng giải thích.
“ Nhĩ hảo, ta cùng Y Nhu nhiều năm không gặp, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp nhau như thế này. ”
“ Đúng vậy. ” Y Nhu cố tình cười phụ họa.
Vũ Phàm nhìn xuống đồng hồ đeo tay nói : “ Ta hôm nay còn có hẹn với khách hàng, không quấy rầy hai người tiếp tục dạo phố nữa, cáo từ. ” Nhã nhặn điểm điểm cái đầu chào từ biệt, sau liền ung dung rời đi.
“ Chúng ta cũng đi thôi. ” Y Nhu một tay kéo Tiểu Diệp, một tay nắm chặt lấy túi xách, cũng không biết tại sao lại có chút lo lắng trong lòng. Những lời vừa rồi của Vũ Phàm khiến nàng thự hết sức quan tâm.
Khi hai người trở lại Đường Trạch, Đường Hoàng cũng đã trở về được một lúc, đang cùng Thạch Đồng ngồi ở phòng khách nói chuyện. Nhìn thấy nàng đi tới, trên mặt anh liền lộ ra một nét tươi cười gợi cảm.
“ Nghe gia nhân nói, em đi dạo phố mua sắm này nọ ? ”
“ Nàng lập tức nhớ đến cái chuyện khiến nàng thực hối hận lúc trước, không kịp đem hộp đựng chiếc kẹp caravat giấu hẳn đi, nàng hiện không biết nên cất chỗ nào cho phải.
Tiểu Diệp chưa gì đã nhanh nhảu hướng lão bản nhà mình báo cáo việc phu nhân mới mua một cái lễ vật, cố ý xem nhẹ hành động níu kéo góc áo vì xấu hổ của cô gái bên cạnh.
“ Nga ! Là muốn tặng ai vậy ? ”
Tiểu Diệp còn chưa kịp nhanh nhẩu báo cáo, Y Nhu đã kích động giành lời trước, dưới tình thế cấp bách, nàng thốt ra : “ Thạch Đồng, này là lễ vật ta muốn tặng cho Thạch Đồng. ” Nàng vừa nói vừa vội vã nâng chiếc hộp đến trước mặt Thạch Đồng.
Trong phút chốc, cả bốn người ở tại hiện trường đều chết sững tại chỗ, mà mỗi người lại mang trên mặt một loại biểu tình khác nhau. Thạch Đồng là vẻ mặt ngoài ý muốn, Tiểu Diệp là dở khóc dở cười, Đường Hoàng thì lại giận tím mặt lại, còn Y Nhu thì chung quy liều chết nhìn chăm chăm vào Thạch Đồng.
Mặc kệ bọn họ nghĩ cái gì, có đánh chết nàng cũng không thừa nhận cái kẹp caravat kia nàng mua là để tặng Đường Hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...