Lùn À ! Cố Uống Sữa Đi Nhé

Các bạn ình thông báo, có vài chap trước có mấy bạn hỏi mình rằng Jenny với Hanne là cùng 1 người sao? Mình xin trả lời: hai người là khác nhau. Hanne là người cung cấp thông tin về Linh Yến, còn Jenny là người cung cấp thông tin về mẹ kế của nó. Vậy nhé! Jenny và Hanne đều ở Hàn và đều quen nhau.
------------------------------------------------------
Lái xe về, đứng trước cửa nhà, nó gọi điện cho Hanne :
"Bà ta xong rồi, Jenny đã cho tôi thông tin về bả. Còn về phiá Linh Yến thì sao?" Nó tìm chìa khóa nhà.
"Cô ta hiện đang ở với người tình mới. Thật là một con nhỏ không biết trên dưới, tưởng làm phu nhân thì ngon lắm á! Hừ!!!" Hanne tức.
"Nơi ở?" Nó tìm được chìa khóa.
"Tại XXXX. "
"Được rồi, cám ơn." Mở cửa, nó bước vào.
*cạch*
Điện thoại rơi xuống, cái... cái quái gì đây!!!
"Này, sao vậy? " Hanne nói trong điện thoại.
"Nhà có ăn trộm, không tiện nói." Rồi nó tắt máy.
Nhìn xung quanh, đồ đạc rơi ngổn ngang, cái sofa từ bên trái bị chuyển qua bên phải, ti vi thì từ phải lại bay qua trái. Cái tủ rượu hiếm 10 chai lại mất đi 1 chai, lại là chai ngon nhất! Nó tức giận, cầm cây gậy bóng chày tựa ở nơi bí mật, bước lên lầu.
*loảng xoảng*
*lục cục*
*rầm rầm*
Nó suy nghĩ, nếu là ăn trộm: giết không tha! Bắn chết hắn! Đưa hắn vào ngục tối, xác thối ném xuống sông, nổi xác đem cho diều hâu ăn, còn xương đem chó gặm!!
Nó bước nhẹ lên phòng, nơi phát ra âm thanh quái dị.

"Chết rồi!! Mất một nửa rồi!!" Một tiếng nói vang lên.
"Làm ăn gì kì cục vậy? Mất một nửa thì dùng sao?" Tên còn lại bực tức
"Chắc không sao đâu, nó không chú ý đâu." Tên kia nói.
"Hừ! Chỉ được nước nói qua!! Có biết đắt lắm không?" Tên còn lại cáu.
"Ôi giào, đây bỏ tiền mua được nhá!"
"Hừ!!!"
Nó nghe ngóng tình hình bên trong, không được rồi! Có tận 2 người, mà súng của nó hết đạn rồi!( chị định bắn thiệt sao?)
Gậy bóng chày quật chậm lắm, đánh ngất tên kia thì tên còn lại sẽ nhào vô. Làm sao đây, tụi nó còn đang ở trong phòng nó, làm thế nào để lấy đạn bây gìơ?
Nó suy nghĩ rồi cười: nếu đã không có súng, vậy thì dao! Nó dùng dao hơi bị được.
Lén đi qua phòng nó, nó chạy vụt lên tầng 2, kéo ngăn kéo lấy con dao bén, ánh trăng chíu vào nhìn nó đáng sợ với khuôn mặt cười quỉ dị:
"Chị ấy em biết thế nào là đột nhập vào nhà người khác!" Nó nhếch mép.
Bước xuống tầng 1, nó hít sâu rồi nhào vào. Đưa mắt nhìn xung quanh, thấy đối tượng, nó vun dao lên rồi chợt dừng lại:
"Chị dâu? Sao chị lại ở đây?" Nó nhíu mà, tại sao chị dâu bụng bầu lại ở đây?
"Á!! Đừng giết tôi, tôi còn con yêu chồng hiền. " chị dâu của nó vẫn nhắm chặt mắt.
"Chị dâu?" Nó gọi.
"Ai như giọng con Nhi " chị dâu vẫn nhắm mắt.
"Em nè." Nó thở dài, mém xíu chém thẳng xuống rồi!
"Hở? Nhi!! Em làm chị hết hồn." Chị dâu xoa ngực.
"Chị làm gì ở đây? Anh John đâu rồi?" Nó cất dao, nhìn xung quanh thì không thấy ai ngoài chị dâu.
Quái lạ! Chả lẽ nó nghe nhầm? Tiếng con trai rõ ràng mà.
"Chị dâu, nãy có ai chung phòng với chị không?" Nó hỏi.
"A ha...thật ra...thì không..." chị dâu cười gượng.
"Chị dâu?"
"Haizz, đi theo chị! À mà khoang, lấy tấm vải này bịt mắt lại." Chị dâu cười rồi đưa cho nó một tấm vải màu xanh
"Chị định làm gì?" Nó nghi vấn.
"Hỏi nhiều! Nhanh đi rồi im lặng!" Chị dâu bực mình.
Nó thở dài, lại trò mèo gì nữa đây?
Sau khi bịt mắt xong, nó đi theo chị dâu.
Chị dâu cười hí hửng, dẫn nó đến một căn phòng, phòng đọc sách của nó.
"Rồi! Mở ra đi." Chị dâu nói.

Nó đưa tay mở khăn bịt mắt, nhíu mày vì ánh sáng chói, nó đứng hình.
Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday happy birthday, happy birthday to you....
"Cái-!" Nó trợn tròn mắt.
"Chúc mừng sinh nhật em, em quên rồi sao?" Chị dâu cười, đưa chiếc nón tiệc cho nó.
Nó vẫn im lặng.
Xung quanh nó có anh Hai, chị dâu, có cả Phong nữa. Chưa kể đến việc có cả Hoàng Lâm!!
"Chúc mừng em sinh nhật vui vẻ!" Hoàng Lâm đem hộp quà tặng nó.
Nó chỉ biết nhận quà, nhìn những chùm bong bóng xung quanh, cái bảng viết HAPPY BIRTHDAY to màu xanh.
Hắn bước đến bên nó, xoa đầu nó rồi cười:
"Sinh nhật vui vẻ."
"Thổi bánh sinh nhật đi!! Xin lỗi vì hồi nãy lỡ làm đổ cái bánh, chỉ còn một nữa thôi! Hè hè!" Lâm cười cười.
Hèn gì nãy nghe nói cái gì mà một nữa.
Chiếc bánh kem sinh nhật đặt trước mặt nó.
Anh hai nó gượng nhìn biểu cảm của nó.
Bỗng nó hét lên:
"CÁC NGƯỜI ĐI RA KHỎI ĐÂY HẾT CHO TÔI!!!!"
"Hể?" Chị dâu, Phong và Lâm nghệt mặt.
"Nhi... chuyện đã qua lâu rồi...em đừng để trong lòng nữa." John đến gần nó
"Các người...đi ra...đi ra!!" Nó gào lên.
"Nhi...em làm sao vậy?" Hắn bước đến gần nó.
"Tránh xa tôi ra...đừng lại đây!!" Nó ôm đầu.
"Nhi..." hắn tiến lại.

"TÔI BẢO TRÁNH RA!!" Nó mất bình tĩnh.
*Chát *
Gương mặt của nó nghiên sang một bên, nó ôm má.
"Bình tĩnh lại đi." Hắn nói.
"Ôi trời!!" Chị dâu nó hốt hoảng che miệng.
"Tôi xin các người...để tôi yên...làm ơn...hức hức!" Nó ngồi quị xuống, khóc.
John thấy vậy liền đem cả đám ra ngoài, để nó lại trong căn phòng.
"Nhi bị sao vậy?" Chị dâu hỏi.
"Anh đã bảo với em là không nên tổ chức mà!" John khoanh tay.
"Anh có nói gì với em về chuyện này đâu?" Chị dâu vùng vẫy
"Có chuyện gì sao?" Lâm hỏi.
"Hôm nay...là ngày giỗ của mẹ anh, cũng chính là mẹ của nó." John giải thích.
"Chết thật!" Phong bực, nó đã từng kể cho hắn nghe về sinh nhật của nó lúc 8 tuổi. Sao hắn lại quên được chứ!
-----------
"Hức...hức...mẹ ơi...mẹ ơi!" Nó khóc nấc lên, trên tay là tấm ảnh về mẹ của nó. Mẹ nó ôm nó cười hạnh phúc.
"MẸ ƠI!!!!" Nó hét lên, tay ôm chặt tấm ảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận