Lúm Đồng Tiền Của Báo


Những giọt mưa bắn vào cửa kính, chảy xuống tạo thành những đường vết đơ cứng.
Thẹn quá hóa giận, Chi lẩm bẩm: "Ngại con khỉ!"
Dương nhún vai, cả người thả lỏng, toàn thân mềm oặt dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền.
Chi bực bội chống cằm nhìn mưa.
Ngại cái gì chứ? Ai thèm ngại cậu? Chỉ là người ta không tiện thôi!
Trời mưa, những tiệm tạp hóa vắng khách, xe chạy trên đường làm nước trên nền đất bắn lên.
Không khí yên lặng, chỉ nghe thấy hơi thở đều đều của người bên cạnh.
Cô trộm nghĩ: Sao lại có người ngủ lắm thế? Vừa lên xe được mấy phút đã ngủ rồi?
Cô vô thức quay ra nhìn.
Da cậu rất trắng, mũi lại cao, hàng mi cong dày, cặp lông mày thanh tú, đôi môi trái tim hơi hé.
Cô lại phải kết luận một lần nữa: Nhan sắc này chính vẻ đẹp tiêu biểu của mấy nam chính trong tiểu thuyết.
Cô không vì vẻ ngoài của cậu làm cho mê hoặc, ngược lại càng cảm thấy đáng tiếc cho sự xinh đẹp này lại phải đi kèm với cái tính cách lông bông của cậu ta.
Cậu có mọi thứ, từ dung mạo, giàu sang đến bạn bè, ai ai cũng yêu mến cậu ta.
Trừ cái học dốt ra.
Vậy mà cậu ta chẳng thèm đoái hoài đến những điều ấy, suốt ngày trốn học, chống đối thầy cô, không coi trọng thành tích.
Cô ghét kinh khủng.
Kẻ thèm lại chẳng có, kẻ có lại chẳng thèm.
Đi được mười phút, vì cô không biết nhà cậu nên dùng tay gõ gõ vào vai Dương, gọi cậu dậy.
Không dậy à?
Bực rồi đấy nhé, có dậy không thì bảo!

Thấy cậu không có phản ứng gì, mắt vẫn nhắm, hơi thở vẫn đều, cô cau mày, bĩu môi, cấu nhẹ vào má cậu.
Má cậu vừa mịn vừa mềm, rất đã tay.
Lực cấu rất nhẹ, cấu được hai giây cô đã bỏ tay ra.
Mắt cậu hơi hé ra, đôi lông mi động đậy.
Chớp chớp vài cái, mơ hồ dịch chuyển sang nhìn cô.
"...!Sao thế...?" Có lẽ là mới tỉnh giấc, cậu nói rất bé, trong giọng điệu còn ngái ngủ.
Chi nuốt nước miếng cái ực, cũng khẽ nói: "Dậy đi, tao không biết nhà mày."
Thông thường, khi giấc ngủ của cậu bị quấy rầy, cậu sẽ nổi điên ngay.

Nhưng có thể là ngủ không sâu giấc, còn mông lung nên cậu không cảm thấy gì.
"Ừ..." Dương ngáp ngắn ngáp dài đáp lại, lười biếng điều chỉnh tư thế ngồi.
Hơn hai phút sau, cậu lên tiếng: "Chú, cho cháu xuống đây ạ."
"Được."
Cô ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt cô chính là một căn biệt thự hết sức sang trọng.

Thiết kế tinh tế và hiện đại, màu sơn chủ yếu là trắng và nâu.

Sân nhà cậu rất rộng, bao phủ bằng một nền cỏ thấp, còn có cả bể bơi lớn.

Cổng sắt to kết hợp với màu đen và vàng, tinh xảo đẹp mắt, thể hiện sự xa xỉ ngay từ bên ngoài.

Xe đỗ xịch trước nhà cậu, Dương khoác balo một bên vai, mở cửa, bật ô, quay đầu nói: "Cảm ơn chú ạ." Sau đó còn nhìn cô, mỉm cười.

"...!Mai gặp."
Nói xong cậu bước xuống xe, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Đầu không ngoảnh, chậm rãi mở cổng, lẳng lơ đi vào nhà.
Xe bắt đầu khởi động, dần dần di chuyển.
Cô cụp mắt, nhìn xuống hai tay đang đan vào nhau đang đặt trên đùi.
Vừa về đến nhà, Chi đã lập tức lao vào tắm gội.
Thời gian cô tắm rất lâu, khi cô ra ngoài đã gần một giờ chiều.
Cô dùng khăn vò tóc, chợt nhớ đến Diệu, vội vàng chạy ra tìm điện thoại.
Diệu đã gửi gần chục tin nhắn, còn gửi sẵn lời mời kết bạn.

Chi nhấp vào chấp nhận, nhanh chóng đọc tin nhắn.
Dieucuti: [Mày chưa về à?]
Dieucuti: [Mày có thích BTS không?]
Dieucuti: [Icon mắt lung linh]
Huyen Chi: [Về rồi, nhưng giờ mới tắm xong.]
Huyen Chi: [Có chứ, V là chồng tao đấy.]
Huyen Chi: [Cấm cướp!]
Huyen Chi: [Icon cầm dao]
Ngay giây sau, Diệu đã phản hồi.
Dieucuti: [Yên tâm, trong lòng tao đã có Jimin rồi!]
Huyen Chi: [Vậy aespa với (G)I-DLE thì sao?]
Dieucuti: [Ningning với Yuqi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui