Lâm Huyền nhìn hai người anh một câu em một câu, không biết làm sao để nói chuyện cùng bọn họ được.
Điện thoại của cô bỗng reo lên, Lâm Huyền đi đến một góc khuất trong tiệm, gấp gáp nghe máy.
"Lục Ngạn?"
"Em gọi cho anh là có việc gì? Lúc nãy anh bận chút việc, không trả lời được." Giọng nói của Lục Ngạn hơi khàn khàn và uể oải, vừa nghe đã biết tâm trạng của anh không tốt.
Lâm Huyền mím môi, trong lòng băn khoăn không biết có nên hỏi han anh mấy câu không? Nếu như là chuyện công việc, cô hẳn là không nên xen vào thì hơn.
"Không có gì, em chỉ là đột nhiên lo lắng cho anh mà thôi."
"Anh không sao." Nói xong câu này, Lục Ngạn ngay lập tức tắt máy.
Lâm Huyền không tin nổi nhìn vào màn hình điện thoại.
Lục Ngạn vừa cúp máy sao, anh còn chưa nói tạm biệt với cô!
"Lục Ngạn thật là kì lạ..." Anh có phải không cần cô nữa hay không?
Không hiểu sao ngay khi Lục Ngạn không nói lời nào tắt máy, trong lòng Lâm Huyền lại hiện lên nghi vấn 'Anh không cần cô nữa sao?'.
Phụ nữ khi đã đặt trọn trái tim của mình cho một người sẽ thường vì từng hành động nhỏ nhặt của người đó mà suy đoán lung tung.
Giống như Lâm Huyền hiện tại vậy, đầu óc cô tràn ngập toàn những dự cảm không hay.
Cô thật sự rất sợ những biến cố trong quá khứ sẽ xảy ra một lần nữa!
Lâm Huyền ảo não trở lại chỗ ngồi.
Trên bàn có một chai rượu, cô có chút không tin vào mắt mình.
Ở đây là quán cà phê, lấy đâu ra rượu?
"Ai da Lâm Huyền, đừng có ngạc nhiên như vậy chứ? Ai nói quán cà phê thì không được bán rượu?" Cảnh Khắc Liên cười tươi, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của hai cô gái mà rót rượu vào ly.
Lâm Huyền nhìn ra ngoài, trời bây giờ đã chập tối.
Lát nữa cô còn phải về nhà, bây giờ mà uống rượu chỉ sợ...!
"Chúng ta uống rượu ở đây không tốt đâu." Thẩm Linh nhìn Cảnh Khắc Liên, ánh mắt nghiêm túc.
"Được rồi, vậy chúng ta tới nơi phù hợp hơn, thế nào?"
Lâm Huyền và Thẩm Linh đồng thời nhìn nhau, ngờ ngợ gật đầu.
[...]
Lục Ngạn ngồi ở phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào.
Bây giờ đã chín giờ tối, Lâm Huyền vẫn chưa thấy về nhà.
Lục Ngạn nhìn vào màn hình điện thoại.
Cuộc gọi cuối cùng của bọn họ là ba tiếng trước, anh vì tức giận mà không nói lời nào tắt máy.
Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến cô.
Nhưng trong lòng anh lại dâng lên một dự cảm bất an.
Nếu như cô biết được sự việc năm đó thì có ủng hộ việc làm của anh trai cô không?
Lục Ngạn chần chừ không biết có nên hỏi Lâm Huyền đang ở đâu không? Anh ngồi như vậy cho đến mười giờ, cuối cùng vì không chịu nổi mà gọi cho cô.
Đầu dây bên kia một lúc sau mới nhận điện thoại: "Ai đó?"
Lục Ngạn nhíu mày.
Giọng nói của Lâm Huyền có hơi uể oải, rất giống như đã uống rượu say.
Vả lại cũng chỉ có uống say thì cô mới hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.
Ai đó?
"Em đang ở đâu?" Lục Ngạn cụp mắt, cố gắng kiềm chế không để bản thân nổi nóng.
Ra ngoài, uống rượu say, không nhận ra giọng nói của anh.
Được! Tốt lắm!
"Cảnh Khắc Liên, đây là đâu?" Lâm Huyền mơ màng hỏi, cũng không hiểu sao mình lại nghe lời người đàn ông đang gọi đến này như vậy.
Lục Ngạn nạm chặt tay thành quyền, hô hấp dồn dập, trong lòng thật sự rất khó chịu.
Vậy mà Lâm Huyền lại đang ở cùng Cảnh Khắc Liên, không biết rõ địa chỉ cũng dám đi cùng!
Trên trán Lục Ngạn nổi lên gân xanh, sau khi nghe xong địa chỉ từ miệng Lâm Huyền liền ngay lập tức phóng xe tới.
Anh thật hận không thể ngay lập tức kéo Lâm Huyền về nhà!
Khốn kiếp! Không biết trên đường đi Lục Ngạn đã chửi thề không biết bao nhiêu lần...!
[...]
"Anh họ, bình tĩnh.
Em vì vui mừng khi gặp lại Linh Linh nên mới dẫn bọn họ đi uống vài ly."
Cảnh Khắc Liên mếu máo, mắt chớp chớp nhìn Cảnh Huyền Diệm.
"Ai cho em gọi cô ấy là Linh Linh? Nhớ kỹ, đây là chị dâu của em!"
Nói xong, Cảnh Huyền Diệm kéo Thẩm Linh đang mơ màng ra khỏi phòng.
Tửu lượng của cô không tốt, uống hai ly thôi cũng có thể ngủ li bì tới sáng.
Vậy mà vỏ rượu lăn lóc trên sàn nhà lại nhiều không đếm nổi, cũng không biết Thẩm Linh bây giờ đã say đến dạng gì.
Nhìn tên ma đầu Cảnh Huyền Diệm đã rời khỏi phòng, Cảnh Khắc Liên còn chưa kịp thở phào một hơi nhẹ nhõm thì phía trước lại tiếp tục phát ra tiếng bước chân.
Lục Ngạn từ ngoài tiến vào, cũng không nhìn Cảnh Khắc Liên mà đi tới bên Lâm Huyền.
Anh bế cô lên, không nói một lời mà ngay lập tức rời khỏi phòng.
Cảnh Khắc Liên nhếch nhếch môi.
Hai tên này sao chẳng có ai cho cậu xíu mặt mũi vậy hả? Nếu không phải thấy Lâm Huyền và Thẩm Linh không vui thì cậu cũng sẽ không rủ bọn họ đi uống rượu.
Không phải người ta thường nói rượu chính là thứ giải sầu hiệu quả nhất sao?
Cảnh Khắc Liên khóc không thành tiếng.
Người ta chỉ lo cho bà xã của mình, có ai để tâm đến nỗi lòng của cậu đâu, hu hu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...