Nhìn đôi mắt đầy lưu manh của Lục Ngạn, Lâm Huyền rất nhanh biết được ý đồ của anh.
Hai tay cô ôm lên trước ngực, đầy phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt.
"Sợ à?" Lục Ngạn nửa nói nửa đùa nhìn cô, tay vòng qua eo ôm cô vào lòng.
"Yên tâm đi, anh nào dám động tay với em.
Vả lại, bây giờ cũng là ban ngày."
Anh nhắm mắt, cằm tựa lên vai cô.
Trong thoáng chốc, cả người bỗng cảm nhận được một cỗ dễ chịu vô cùng.
"Em đương nhiên biết anh không phải là cầm thú.
Thật ra hình tượng một người đàn ông cấm dục cũng rất được."
Lâm Huyền cười phát ra âm thanh khanh khách.
Lục Ngạn vỗ vỗ vai cô: "Vậy cứ để sau khi em đi tuyên truyền về liền đền bù cho anh, thế nào?"
"Đây là anh nói đó, cũng không phải là từ miệng em phát ra." Lâm Huyền bĩu môi, đẩy anh ra khỏi người mình.
Lục Ngạn lười đôi co với cô.
Anh nhìn vào đồng hồ, bây giờ cũng đã sắp đến giờ ăn trưa.
"Lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn."
"Em sợ bị người ta nhìn thấy lại bảo em cố tình đeo bám anh.
Ai da, tội danh này em thật sự không có gánh nổi đâu."
Lâm Huyền bật ti vi lên, rất điêu luyện trêu chọc Lục Ngạn.
Anh như cũ nhìn vào mặt cô, nhìn đến nỗi Lâm Huyền cũng thấy ngượng.
"Anh nhìn em như thế làm gì, cũng không phải là em tự bịa chuyện." Nói xong, cô hừ một tiếng, sau đó lại tiếp tục xem ti vi.
Lục Ngạn xích gần vào người cô, tay nắm lấy tay cô.
Anh nói: "Sau này đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa, anh còn không nuôi nổi em sao?"
"Em có cần anh nuôi à? Làm diễn viên rất tốt, em còn gặp được rất nhiều bạn đó."
Lục Ngạn không đáp.
Thật ra làm diễn viên cũng không phải là xấu.
Có anh chống lưng cho, căn bản không ai dám dở thủ đoạn đối với cô.
Chỉ là đóng phim liền phải diễn một số cảnh thân mật, cho dù tránh được một lần cũng không thể tránh được cả đời.
Lâu dần sợ rằng còn có người chê cô không kín nghiệp.
Vậy nên, biện pháp tốt nhất chính là sau khi bộ phim cô vừa đóng chiếu xong liền lập tức rút khỏi giới giải trí, an ổn làm Lục phu nhân vạn người ngưỡng mộ.
Như vậy anh cũng bớt lo phần nào.
"Anh làm sao lại im lặng rồi? Anh nói đi, sao lại không muốn em tham gia showbiz?" Lâm Huyền chăm chú nhìn Lục Ngạn, chỉ thấy lông mày anh từ từ dãn ra, dịu dàng nhìn cô, ôn nhu đến lạ.
"Là sợ em quá vất vả, lại còn chịu đựng sự bàn luận của người khác."
"Chỉ như vậy thôi sao? Không có gì khác?"
Lục Ngạn gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có như thế thôi."
Lâm Huyền cũng không truy hỏi.
Cô vào phòng thay một bộ đồ sau đó cùng Lục Ngạn đi ăn trưa.
"Chỉ là đi ăn trưa thôi, em bịt kín mít thế làm gì? Nhìn xem chồng em là ai, còn không chặn được miệng của đám nhà báo đó sao?"
Ngồi trong xe, Lâm Huyền cười khẩy nhìn Lục Ngạn.
Đúng vậy, anh là ai chứ? Nhưng không phải tin tức xấu trên báo của cô vẫn được lan truyền mạnh mẽ à?
"Chỉ sợ chúng ta còn chưa có đi ăn về thì mặt em đã được in khắp mạng xã hội rồi.
Châu Phiến Ly đó, rõ ràng cũng không hề tầm thường."
"Như vậy cũng rất tốt.
Vừa hay khẳng định lại quan hệ của chúng ta, không phải sao?"
Xe bắt đầu chạy, lao vun vút trên đường quốc lộ.
Lâm Huyền yên tĩnh ngắm nhìn Lục Ngạn chuyên tâm lái xe.
Đẹp như vậy, bảo sao trước kia cô lại chết mê chết mệt vì anh.
"Đang nghĩ gì?"
Lâm Huyền mím môi, một lúc sau mới đáp lại lời của Lục Ngạn.
"Em là đang nghĩ, rốt cuộc trước kia đã xảy ra những gì? Vì sao em lại có thể vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy?"
"Đã qua cả rồi, cũng không cần phải nhớ lại."
Lâm Huyền gật gật đầu, lời Lục Ngạn vừa nói cũng thật không sai.
Quá khứ đã qua đi chi bằng cứ để nó nằm yên trong quá khứ, nhớ lại cũng chẳng có ích gì.
Nhưng mà đó là kí ức của cô.
Xấu cũng được, đẹp cũng được, dù sao cô cũng nên biết những chuyện đã xảy ra đối với mình.
"Em thấy em vẫn nên nhớ lại thì hơn."
Cả người Lục Ngạn cứng đờ.
Anh không thể chuyên tâm lái xe, bèn dừng xe ven vỉa hè.
"Sao đột nhiên dừng lại thế? Anh không khỏe ở đâu à?"
Lục Ngạn nhìn cô, trong mắt hiện lên tia khẩn trương.
"Lâm Huyền à.."
Anh cởi dây an toàn, cả người nghiêng qua hôn lên môi cô.
Hai cánh môi mềm mại chạm vào nhau.
Cả người Lâm Huyền như bị điện giật, bàn tay đặt ở trước ngực Lục Ngạn nhanh chóng đẩy anh ra xa.
"Chúng ta đang ở giữa đường đó, lỡ người khác nhìn thấy thì sao?" Lâm Huyền ngại ngùng, tay che lên môi mình.
Nhận thấy hành động của mình có chút thất thố, Lục Ngạn bèn ngoan ngoãn cài lại dây an toàn, chuyên tâm lái xe.
"Lục Ngạn, lúc nãy anh làm sao thế?"
Lục Ngạn lặng thin, trong lòng có chút ngột ngạt.
"Có phải sau khi em nhớ lại kí ức, rất nhanh sẽ rời bỏ anh? Giống như trước kia vậy, không chút đau lòng nào bỏ đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...