Lâm Huyền cười mỉm.
Tống Thanh Ca xưa nay luôn đối đầu với cô, vậy mà bây giờ lại có lòng tốt nhắc nhở cô, đúng là không khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
Chỉ là cô ta nói cũng không hề sai.
Châu Phiến Ly chẳng hề đơn giản, sau này Lâm Huyền cũng không nên thân thiết quá.
Ngoài cửa, một cô gái tràn đầy vui vẻ tiến vào trong.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa.
Lâm Huyền chợt nghĩ, đây có thể là Châu Phiến Ly rồi.
Một giọng nói trêu đùa vang lên: "Phiến Ly, cậu đón bạch mã hoàng tử của mình về rồi à?"
"Đúng đó, đúng đó! Bạn trai của cậu đâu rồi?"
Châu Phiến Ly cười nhẹ.
Cô uyển chuyển đi đến ngồi vào bàn, sau đó lập tức phủ nhận.
"Cái gì mà bạn trai chứ? Tớ vốn định tới công ty tìm Lục Ngạn, nhưng anh ấy lại bảo lát sẽ tự đến nên tớ đành về trước."
"Oa, quan hệ của hai người tốt đến vậy à?"
Châu Phiến Ly nghe vậy cũng chẳng nói gì mà chỉ cười mỉm.
Cô đảo mắt xung quanh một lượt như đang tìm ai đó, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Huyền.
"Lâm Huyền, cậu đến rồi à?"
Lâm Huyền không quen Châu Phiến Ly, hơi lúng túng gật đầu.
Châu Phiến Ly đi tới cạnh Lâm Huyền, rất lễ độ tỏ ý muốn đổi chỗ cùng cô gái bên cạnh.
Cô ta ngồi xuống, rất tự nhiên nói về chuyện ly hôn của Lâm Huyền.
"Lâm Huyền, thủ tục ly hôn của cậu và Lục Ngạn tiến hành đến đâu rồi?"
Lâm Huyền ngại ngùng, ở đây mà nói về việc này thì có hơi nhạy cảm nhỉ? Châu Phiến Ly là người du học nước ngoài, cách ứng xử cũng thật là ba chấm.
Hay là cô ta đang có dụng ý khác?
"À, ly hôn thì là ly hôn, cũng chẳng có thủ tục gì quá phức tạp.
Cậu cũng đừng quá bận tâm đến tớ." Lâm Huyền cười mỉm.
Tống Thanh Ca quả nhiên nói không hề sai, sau này nhất định phải đề phòng Châu Phiến Ly mới được.
"Vậy sao..." Châu Phiến Ly nhếch môi, tay cầm ly rượu vang uống một ngụm.
Mọi người xung quanh đều bắt đầu bàn tán.
Chuyện Lục Ngạn và Lâm Huyền ly hôn bọn họ đã từng nghe trên báo chí, chỉ là trước khi chưa nghe Châu Phiến Ly hỏi câu đó, bọn họ vẫn còn tin đây chỉ là tin đồn nhảm nhí.
Nhưng mà bây giờ thì...!
Bữa tiệc rất nhanh đã bắt đầu.
Mọi người liên tục đến chúc rượu Châu Phiến Ly, thi thoảng lại hỏi về tình hình hiện tại của cô ta.
Còn Lâm Huyền chỉ yên tĩnh ngồi ở một góc, không hề có ý định cùng nói chuyện.
Tống Thanh Ca ghé vào tai Lâm Huyền thủ thỉ: "Sao thế? Bây giờ chắc là đã tin lời tôi nói rồi nhỉ?"
"Ừ."
Lâm Huyền thản nhiên đáp lại.
Cô quay sang nhìn Tống Thanh Ca cười một cái.
"Đều là người thủ đoạn giống nhau, chẳng trách chị lại nhìn ra được bản chất của cô ta."
"Lục phu nhân đã quá khen rồi."
Lâm Huyền thầm cho rằng ba từ 'Lục phu nhân' từ miệng Tống Thanh Ca thốt ra là đang muốn châm chọc cô, cũng không buồn đáp lại.
"Lâm Huyền.
Tôi đối với Lục Ngạn...!thật ra tôi đã từ bỏ hi vọng rồi." Tống Thanh Ca vừa nói vừa cười, cũng không biết lời thốt ra từ miệng cô ta có đáng tin hay không.
"Ồ.
Không phải chị rất yêu anh ta sao?"
"Nhưng anh ấy lại yêu cô, tôi biết làm sao đây chứ?"
Lâm Huyền lại cười: "Chị đừng có dùng chiêu trò để đả kích tinh thần tôi như thế.
Lục Ngạn yêu tôi sao? Nực cười, thật là nực cười..."
Tống Thanh Ca lắc lắc đấu, từ chối cho ý kiến.
Con người này cũng thật là kì lạ.
Vì sao cô nói thật thì lại không tin, khi nói dối lại tin răm rắp chứ?
"Không phải Lục Ngạn lát nữa sẽ đến à? Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ?" Một giọng nói có vẻ sốt ruột vang lên.
Nghe xong, Châu Phiến Ly ngay lập tức đáp trả lại: "Nhất định là công việc của anh ấy bận rộn nên mới đến muộn."
"Tôi cũng đâu có nói là anh ta không đến đâu? Cô đừng có lớn tiếng vậy chứ."
Biết rằng mình có chút hơi thất thố, Châu Phiến Ly bèn im lặng.
Lâm Huyền xách túi đứng dậy.
Trước khi đi còn không quên chào hỏi mọi người, nói rằng ở nhà còn có việc nên phải về trước.
Châu Phiến Ly xung phong tiễn Lâm Huyền ra cửa.
Cô ta ghé vào tai Lâm Huyền, giọng nói lúc này có chút điêu ngoa.
"Lâm Huyền, tớ thích Lục Ngạn."
"Ừ."
"Vậy nên, cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?"
Lâm Huyền mím môi.
Có người nói thích chồng cũ của cô, còn hỏi rằng cô có ủng hộ không? Theo lý thì cô chẳng có tư cách gì để phản đối cả.
Nhưng Châu Phiến Ly trên danh nghĩa là bạn thân của cô, hơn nữa cô và Lục Ngạn còn chưa hoàn thành tất cả thủ tục.
Chẳng lẽ cô còn phải nhu thuận gật đầu ủng hộ cô ta à?
Vậy nên, cô có cần hối thúc Lục Ngạn sớm ra tòa để người ta có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi anh không nhỉ?
"Cậu nghĩ tớ có nên ủng hộ cậu hay không?"
Châu Phiến Ly khoanh tay trước ngực, đáp: "Về tình hay về lý, cậu cũng nên ủng hộ tớ chứ nhỉ? Trừ khi, cậu là muốn nối lại tình xưa với Lục Ngạn."
Dừng một lát, cô ta lại nói tiếp: "Nhưng cậu nghĩ cậu còn cơ hội không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...