"Không biết hà tiểu thư lần này tới đây là vì chuyện gì?"
Nghe Lục Ngạn hỏi vậy, Hà Hiển bèn đẩy xấp tài liệu tới trước mặt Lục Ngạn.
Cô nói:
"Hà thị chúng tôi vừa cho ra một dự án mới, không biết Lục tổng có hứng thú không?"
Lục Ngạn lật qua lật lại bản tài liệu.
Anh ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gật đầu.
Hà thị cũng được xem là chỗ thân thiết trước đây, hợp tác cũng không ít lần.
Bây giờ nếu như dự án của bọn họ có khả năng mang lại lợi nhuận thì anh cũng không tiếc một cái gật đầu đồng ý.
"Tôi sẽ xem xét dự án này, khoảng hai ba ngày sau sẽ cho quý công ty câu trả lời."
Nghe được lời đồng ý từ Lục Ngạn, trong lòng Hà Hiển tràn ngập vui mừng.
Rõ ràng vui mừng như vậy nhưng vì dáng vẻ danh môn thục nữ vốn có, ngoài mặt Hà Hiển chỉ cong môi cười một cái.
"Cảm ơn Lục tổng.
Anh có thể đồng ý xem xét bản dự án của công ty chúng tôi đã là niềm vinh hạnh lớn rồi.
Vậy tôi về trước, nếu như anh có gì cần hỏi thì cứ liên hệ tôi."
Hà Hiển đứng dậy quay người định rời đi nhưng như chợt nhớ ra gì đó, bước chân của cô bỗng khựng lại.
Cô lấy ra trong túi một tấm danh thiếp đặt lên bàn, sau đó mới lịch sự rời đi.
Lục Ngạn khoanh tay, cả người tựa vào sô pha.
Bản dự án này của Hà thị nhìn qua cũng không tồi, nếu như khởi động thì chắc hẳn có thể thu được rất nhiều lợi nhuận.
Trầm ngâm một lúc lâu, Lục Ngạn cho gọi Tần Hách vào.
"Xem qua tài liệu này một chút, nếu có gì không ổn thì báo cho tôi."
Tần Hách gật đầu, tay cầm lấy bản dự án sau đó đi ra ngoài.
[...]
Ở nhà, Lâm Huyền chỉ ru rú trong phòng của mình.
Thẩm Linh vừa gọi đến nói muốn trò chuyện với cô, cô vì không có gì làm nên cũng trò chuyện với cô ấy suốt một buổi, đến tận bây giờ mới cúp máy.
Lâm Huyền nằm xuống giường, cả người tràn ngập trong vô vàn suy tư.
Bỗng, tiếng động cơ ô tô dưới nhà đánh thức cô khỏi suy nghĩ.
Lâm Huyền đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Lục Ngạn đã về nhà, cô còn tưởng anh sẽ ăn trưa ở công ty giống như trước kia cơ.
Lục Ngạn từ từ bước lên cầu thang.
Vốn còn định vào phòng của mình, nhưng không hiểu sao tầm mắt của anh lại cứ đặt lên căn phòng bên cạnh.
Lục Ngạn đi tới trước cửa phòng, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu mới quyết định gõ cửa.
"Anh về rồi à?" Lâm Huyền mở cửa, theo phép hỏi một tiếng.
Lục Ngạn gật đầu.
Thấy anh cứ đứng ở trước cửa mà không nói gì thêm, Lâm Huyền lại hỏi tiếp: "Anh tìm em có chuyện gì không?"
Lục Ngạn trầm ngâm, sau cùng lại lắc đầu rời đi.
Lâm Huyền nhìn theo bóng lưng người đàn ông nọ, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thấy kì lạ.
Lục Ngạn mấy ngày gần đây hình như ít nói hơn thường ngày.
Lâm Huyền xua tan sự nghi ngờ trong lòng.
Cô đóng cửa phòng lại, sau đó lên giường ngủ một giấc.
Buổi chiều Lục Ngạn không đi làm.
Anh xuống phòng khách xem tin tức trên ti vi, ánh mắt lại liên tục nhìn lên cầu thang.
Đã ba giờ, Lâm Huyền vẫn chưa thấy rời khỏi phòng.
"Dì Phương, cô ấy đã ăn trưa chưa?" Lục Ngạn hỏi.
Dì Phương biết hai từ 'cô ấy' này trong lời cậu chủ là đang chỉ ai.
Mới làm việc ở đây không lâu nhưng sự quan tâm mà cậu chủ dành cho cô gái này quả thật khiến bà mở mang tầm mắt.
"Thưa thiếu gia, phu nhân vẫn chưa ăn, cô ấy nói là không đói."
Nghe vậy, Lục Ngạn bèn đặt tách trà trên tay xuống.
Anh đi vào nhà bếp bưng một ít đồ ăn đưa lên cho Lâm Huyền.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Huyền hỏi, ánh mắt bỗng đặt lên đồ ăn trên tay Lục Ngạn.
"Bỏ bữa không tốt cho dạ dày của em đâu." Nói rồi, Lục Ngạn đi vào phòng một cách tự nhiên.
Anh đặt đồ ăn xuống bàn sau đó quay người nhìn Lâm Huyền.
"Em định đứng ở đó đến khi nào?"
Nghe vậy, Lâm Huyền ngượng ngùng đóng cửa lại.
Trước kia mỗi lần cô không dùng bữa Lục Ngạn đều sẽ sai người mang đồ ăn cho cô, nhưng tận tay anh mang lên phòng thì quả là hiếm hoi.
Hành động này của Lục Ngạn thật là khiến cho cô không khỏi cảm thấy 'thụ sủng nhược kinh'.
"Em thật sự không đói, một lát nữa là ăn tối rồi."
Lục Ngạn nghiêm túc nhìn Lâm Huyền, ánh mắt này tuy rất đỗi bình thường nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta có chút khiếp sợ.
Lâm Huyền ngồi xuống bàn ngoan ngoãn ăn mỳ.
Không biết có phải vì cô thích ăn mỳ hay không mà kể từ ngày cô đến biệt thự này hôm nào cũng có mỳ trong thực đơn.
"Chiều nay anh không đi làm à?" Thấy không khí đang dần rơi vào trầm tư, Lâm Huyền bèn lên tiếng.
"Ừ.
Nhân lực ở công ty nhiều, việc không quan trọng đều không đến tay anh."
Lâm Huyền gật đầu, sau cũng không nói gì nữa.
Lục Ngạn ngồi ở đối diện cũng chẳng buồn lên tiếng.
Anh cứ yên lặng ngắm nhìn Lâm Huyền hệt như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Nhận ra ánh mắt của người nào đó cứ nhìn mình không rời, Lâm Huyền cũng có chút ngượng.
Cô cúi đầu cố gắng ăn xong tô mỳ này.
Chỉ khi ăn xong thì tên ác ma này mới rời đi được.
Một lát sau, Lâm Huyền cuối cùng cũng 'xử' xong tô mỳ trước mặt.
Cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi bầu không khí kì lạ này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...