"Hoa Phong phải không?".
"Ân Nhị, cậu nhanh tay hơn tôi rồi. Đúng lúc tôi đang định gọi qua cho cậu."
Lục Ân Nhị cười cười, anh đưa tay xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, nặng trĩu thiếu một giấc ngủ sâu. Từ khi vào vào đại ca chia nửa phần công việc cho anh, suýt chút nữa khiến anh phải nhập viện vì công việc quá tải. Anh không ngờ đại ca lại bận rộn như vậy, trách sao hơn nửa tháng qua anh vẫn chưa được gặp tiểu Bắc.
Cũng không thể trách đại ca hoàn toàn, do công ty quá nhiều việc một mình đại ca gồng gánh là quá mức, cha giao lại công ty cho đại ca để ông ấy cùng vợ mình đi chu du thế giới chẳng quan tâm đến con cả đang hộc máu vì việc thêm cả mỗi đêm đau khổ ôm nỗi nhớ vợ, nhớ con. Chị dâu cũng hơi nhẫn tâm, mấy lần đại ca qua đón nhưng nhất quyết không mở cửa cho đại ca vào.
Anh thở dài một tiếng, bên kia vô tình nghe thấy:" Sao thế? Cậu có chuyện phiền lòng sao?".
"Dạo gần đây tăng ca quá nhiều, làm một nhân viên quèn tôi sắp gục ngã trước đống công việc tới nơi."
"Hahah... không sao, tôi hiểu mà. Mà tối nay rảnh không? Cậu gọi tôi chắc chắc có việc đúng chứ?"
"Đúng rồi, hỏi cậu với Tư Nam hắn tối nay có rảnh không hẹn nhau ở quán bar Lộc Đình cái."
"Rảnh chứ sao. Tôi cũng mới nhắn cậu ta xong, Tư Nam rảnh rỗi."
"Vậy tối nay.."
Tiêu Hoa Phong bên kia đồng ý, cậu ta lâu ngày không tụ tập có chút chán. Anh cúp máy, màn hình hiện lên khung chat của bạn gái anh, nhắn hồi lâu mãi chưa thấy khả năng bận sao? Mấy ngày nay không liên lạc được có chút lo. Anh ghi âm gửi qua:" Bảo bối, nào rảnh gọi lại cho anh."
Bầu trời nhanh chóng chuyển tối, Triệu Thành Quân khả năng tối nay phải về muộn, Tô Đình Giang lại làm khó cậu. Dự án lần trước nộp lên vẫn chưa chấp thuận, ngược lại ép cậu làm một bản mới để nộp lên, Tiêu Nghi Kiến phẫn nộ thay cậu, hắn ta muốn đi tra hỏi cô ta nhưng bị cậu ngăn cản. Làm nhân viên không thể cãi cấp trên, nếu cậu bị đuổi việc không sao nhưng hắn mới chỉ là thực tập sinh còn chưa tới một tháng. Tương lai tiền đồ rộng mở, không thể vài lúc nóng giận thay người khác mà mất đi tương lai.
"Anh, anh để em. Cứ nhịn như vậy đến bao giờ, Tiểu Nhan ngày nào cũng ngóng trông anh đón giờ em thành... thành cha nuôi luôn rồi."
Cậu lườm hắn một cái:" Không phải cậu luôn muốn thế sao?".
"Ừ thì đúng vậy nhưng em cũng không muốn Tiểu Nhan thiếu đi tình thương của cha ruột."
Triệu Thành Quân tỏ ra bình thản, cậu né tránh cái nhìn của hắn:" Biết rồi, nếu lần này dự án không được duyệt qua tôi sẽ xin lui."
Tiêu Nghi Kiến gật đầu:" Vậy em đi đón Tiểu Nhan đây, anh cũng nhớ về sớm đấy."
"Đã biết, cậu cũng đừng ở lại lâu. Về nhà sớm đi, muộn tiền xe đắt đấy."
"Đã rõ."
Hắn hào hứng rời đi, từ trên bàn làm việc có một khung ảnh được úp xuống, đã lâu không có lật lên mặt kính dính bụi bẩn, cậu đưa ngón tay phủi đi hình ảnh Tiểu Nhan cười đùa nằm trong lòng người phụ nữ đứng cạnh cậu.
Lòng cười châm biếm, chua xót là do cậu quá vô dụng không thể chăm lo cho gia đình nhỏ giờ đây Tiểu Nhan là đứa trẻ thiếu mẹ, cậu cũng không thể làm gì khác. Ngoài trừ cố gắng kiếm tiền, dùng tình thương của người cha từng chút một muốn lấp đi khoảng trống thiếu tình thương của mẹ từ con bé.
Ánh đèn lấp lánh, chói mắt cùng với tiếng nhạc lớn hết cỡ đều muốn người khác vào đây sẽ điên loạn. Cả ba ngồi trong góc nhưng chỉ có hai người say do uống nhiều, Trương Tư Nam vẫn khá tỉnh táo, hắn tối nay không uống nhiều do có việc.
Lục Ân Nhị bá vai Tiêu Hoa Phong đi ra ngoài, Trương Tư Nam đi đằng trước anh, cả hai ngà ngà say bước đi không vững suýt chút nữa thì té ngã. Cũng chưa tới khuya, tầm này vẫn còn xe, cả ba không xe gọi vội, đặc biệt Trương Tư Nam hôm nay có bạn gái qua đón, hắn tiện thể giới thiệu với huynh đệ xem luôn. Gu thẩm mỹ của hắn tuyệt mĩ.
Anh gật gù cười lớn, vỗ ngực tên bên cạnh mắt nhắm mắt mở:" Còn mình tên này là cẩu độc thân."
Tiêu Hoa Phong ngạc nhiên:" Ân Nhị, cậu cũng có bạn gái rồi sao?".
"Tất nhiên phải có rồi, đặc biệt xinh đẹp." Anh cất lên giọng nói một cách vênh váo, tự đắc lại hãnh diện khi người yêu mình quá xinh đẹp.
"Wao."
"Hoa Phong, cậu nghĩ cậu ta như vậy mà không có nổi bạn gái sao? Cao trung nguyên hộc bàn đều là thư tình rồi." Trương Tư Nam trêu đùa.
"À, tôi suýt chút nữa quên. Vậy bao giờ giới thiệu cho hai bọn tôi xem đi, xem bạn gái cậu thế nào mà khiến cậu phổng mũi thế kia."
"Được, khi nào rảnh rỗi chúng ta đi chơi một chuyến, tôi cho các cậu coi."
Tiêu Hoa Phong kéo cổ anh nghiêng sang một bên, hắn khà khà cười:" Nhớ đấy nhé, đừng quên đâu đấy."
"Được, nhớ rồi."
Lục Ân Nhị hào sảng cười lớn, từ xa xuất hiện một cái lóe sáng nhằm vào ba người bọn họ, từ bên kia đường chạy sang. Anh cùng Tiêu Hoa Phong phải đưa tay lên che mắt thứ ánh sáng chói mắt khiến hai người không thể đối diện. Riêng hắn lại hào hứng cùng mong chờ chậm rãi đi qua đón.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...