Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Chu Kỳ Tuệ ôm mặt khóc lóc, nước mắt cứ thế chảy ra, Chu Kiến Hàng thở dài bất lực, hắn cũng không nhớ rõ chính xác bản thân mua cho con gái vòng như nào giờ để mọi chuyện vỡ lẽ cũng xấu hổ mặt mũi.

“Vòng của con, cha… huhuhh. Trả vòng đây…”

Thấy con gái khóc lớn mè nheo, trách hắn không có thời gian dạy dỗ con gái hướng anh cúi đầu:" Thật xin lỗi. Tôi đã không dạy dỗ con gái cẩn thận để con bé làm chuyện sai lầm, ngày mai Tuệ Tuệ nhất định sẽ hướng bạn học xin lỗi. Không biết anh tên gì, ở đâu tôi sẽ gửi qua sang coi như là một lời xin lỗi."

Bộ dáng Lục Ân Nhị cao cao tại thượng, nhếch mép:" Khỏi, giữ món rẻ tiền cho con gái anh chơi. Tôi muốn chuyển lớp."

Thư ký đằng sau Chu Kiến Hàng tức giận:" Anh! Đừng có quá đáng, Chu tổng đã nhún nhường như vậy còn không biết điều. Anh nghĩ bản thân anh là ai?".

“Thế là cháu tôi sai hay con gái anh ta sai?”


Lục Ân Nhị từ tốn nói lại, chủ nhiệm Lý không thể chen họng vào cảm giác áp bức, bức bách đến ngộp thở. Chu Kiến Hàng im lặng không nói, cái gì cũng có giới hạn của nó.

Hắn ngẩng đầu mặc cho con gái quấy khóc trong lòng, về sẽ dạy dỗ lại sau:" Được."

“Chú xấu xa, trả vòng đây. Huhuhh… cha, vòng c… của con… con không có ăn cắp.”

Lục Đình Bắc chống nạnh không thèm nhìn tính tình công chúa. Anh vuốt mái tóc rối bám trên trán của tiểu Nhan sang một bên, con bé thút thít nhỏ nhẹ chưa nguôi ngoai.

“Cho con gái anh sang lớp khác. Tôi cũng không muốn chuyện này xảy ra lần hai.”

Lục Ân Nhị trịnh thượng nói ra một câu, Chu Kiến Hàng ngơ ngác:" Tại sao?"

Cuối cùng cũng giải quyết êm đẹp, Chu Kỳ Tuệ bị chuyển sang lớp khác, chủ nhiệm Lý thì bị đình chỉ công tác chuyển đi nơi khác.

Chuyện giải quyết mãi mới mong để cho Triệu Tiểu Nhan nguôi ngoai quên đi anh đã quyết định dẫn hai đứa trẻ đi ăn gà rán, đôi mắt Lục Đình Bắc hiện rõ lên mong chờ, vui sướng. Anh bế Tiểu Nhan lên, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ đã giảm bớt, trên môi sớm đã xuất hiện nụ cười, trung tâm siêu thị rộng lớn, anh sợ Đình Bắc ham chơi mà chạy đi lạc, liền một tay bồng con bé, tay con lại nắm tay thằng bé, anh hiện tại lúc này giống một ông bố đơn thân dắt hai đứa con nhỏ đi chơi.

Đi dạo quanh một vòng mới dừng lại quán đồ ăn nhanh, Triệu Tiểu Nhan lần đầu được tới nơi này tỏ ra lúng túng khi chọn món, Lục Đình Bắc quen thuộc vối nơi này nhiệt tình giới thiệu cho con bé.


Gọi không quá nhiều, Lục Ân Nhị còn biết chừa bụng cho hai đứa tí về còn ăn cơm tối. Thức ăn chờ không quá lâu thì được bưng lên, anh để hai đứa lên xe ăn, trợ lý thấy anh ra lập tức khởi động xe, trước khi ăn Lục Ân Nhị dặn dò hai đứa thật kĩ không được hó hé nửa lời, nếu không sẽ không có lần sau. Nhất là Triệu Tiểu Nhan, Triệu Thành Quân là người nghiêm túc, luôn đặt vài mối lo ngại về xã hội bên ngoài rất hiếm khi cậu cho con gái ra ngoài ăn, tất cả đồ ăn hàng ngày đều là do cậu nấu, nếu để cậu biết chuyện này khẳng định sẽ rất tức giận.

Triệu Tiểu Nhan hiểu chuyện gật đầu đồng ý, anh bây giờ mới thở phàm nhẹ nhõm, thức ăn không quá nhiều, căn bản không thể no luôn vừa lúc về đến nhà cũng là lúc ăn xong. Lục Ân Nhị chuẩn bị khăn ướt lau miệng cho hai đứa mới xuống xe.

Tiếng chuông cửa vang lên, Triệu Thành Quân dừng việc trên tay lại, tay ướt lau tạm vào tạp dề đeo trước người. Bước chân nhanh đi mở cửa, anh mỉm cười nắm tay tiểu Nhan đẩy Đình Bắc về phía trước:" Có thể cho thêm một miệng ăn sao?"

“Xin chào chú Triệu.”

Lục Đình Bắc mở miệng thanh âm có phần lảnh lót, mềm mại, cậu quan sát đứa bé mũm mĩm ân cần chào hỏi lại. Cậu hướng anh nói:" Có thể, tôi nấu cũng nhiều. Vào nhà đi."

Cậu để ý tới cặp mắt nhỏ của con gái hơi đỏ giống như mới khóc, cậu bế con gái lên:" Tiểu Nhan, con mới khóc à?".


Triệu Tiểu Nhan gật đầu, Lục Ân Nhị đột nhiên cảm thấy bất an, anh còn đang lo lắng thì tiểu Bắc đã thay anh làm hết, thằng bé không nghĩ ngợi nhiều kể hết chuyện trên trường:" Chú Triệu, tại Chu Kỳ Tuệ ăn cắp vòng của tiểu Nhan xong còn đổ lỗi cho cậu ấy."

Sắc mặt cậu trầm xuống, anh yên lặng cẩn thận quan sát. Cậu vốn dĩ không định để con bé đeo cái vòng này bởi nó quá chói mắt lại đắt tiền, cậu thở dài nếu không phải hôm nay lớp tổ chức sinh nhật cho những người trong tháng này, tiểu Nhan muốn ăn mặc lộng lẫy một tí thì cậu đã không đồng ý cho đeo rồi. Vẫn nên là, tầm mắt cậu hướng ra chỗ anh.

Anh lặng lẽ quay đầu đi như từ chối, anh biết cậu định làm gì. Trả hàng anh không đồng ý, anh đã tặng không có thói quen nhận trả lại.

Triệu Thành Quân bất đắc dĩ đem chiếc vòng cất vào một cái hộp kĩ, rồi dọn cơm ra. Một bàn ăn, hai người lớn, hai đứa nhỏ lặng lẽ ăn uống không phát ra tiếng động giống như là gia đình thật sự.

Bên kia, trợ lý thông báo lại Lục Đình Bắc được anh đưa qua nhà bạn ăn cơm. Lục Đại Cường ôm mặt, sắc mặt xám xịt mây giăng, lão bà hắn sắp đi chơi về nếu không thấy thằng bé về khẳng định sẽ giận dỗi hắn vì tội chỉ chú tâm vào công việc mà bỏ bê việc đón con cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận