Lục Tổng Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Một đám người mặc áo sơ mi hình rồng phượng bay múa, cởi hai cúc áo lộ ra chút ngực, cổ áo dựng đứng, tóc vuốt đều sang một bên vòng cổ vàng theo kí lớn, tay đồng hồ mạ vàng, giày da đặc biệt ấn tượng.

Bộ dáng vênh váo, bất cần đời trông đáng sợ người đi đường né xa ra, không ít ánh mắt chỉ trỏ lại đây bị đám người giơ tay lên dọa sợ liền chạy đi mất hút.

Triệu Thành Quân mở cửa xe, cậu bế lên tiểu Nhan định chào anh về nhà ai ngờ một đám người đứng chắn đường cậu. Vẻ mặt bỉ ổi, đê tiện cười cợt.

“Thành Quân, cậu đi đâu mà tôi qua nhà cậu không thấy. Ai ngờ lại đi chơi, xe mới mua sao? Đẹp quá nhờ, có tiền rồi thì trả tôi đi chứ, không thì lấy con xe này cho tôi mượn mấy hôm giảm nợ.”

Cậu đứng ngơ ra, tỉnh táo ôm tiểu Nhan vào lại trong xe, anh nghe thấy bên ngoài khó hiểu nhưng không muốn ảnh hưởng đến tiểu Nhan đóng cửa lại, chuyện riêng của cậu thì cứ để cậu giải quyết.

Triệu Thành Quân:" Đừng nói vớ vẩn, xe này không phải của tôi. Tôi chỉ là đi nhờ thôi. Tôi nhớ tôi mới chuyển tiền cho mấy người vào giữa tháng giờ còn đòi gì nữa."


“Đó là tiền gốc. Còn tiền lãi nữa, cậu còn cố tình quên à. Chúng tôi cho vay cũng phải biết lấy lãi kiếm sống chứ.”

Tên đứng đầu nhún nhún vai, khuôn mặt tròn trịa cùng cái bụng béo đang sát lại cậu, cậu ghét bỏ ra mặt lùi lại vài bước. Một mùi hôi hám cùng rượu xộc thẳng vào sống mũi cậu, Triệu Thành Quân bất giác đưa tay lên che mũi, cảm thấy bị xúc phạm tên đứng đầu đỏ mắt tức giận túm lấy cổ tay cậu kéo mạnh xuống:" Làm gì đấy? Trả tiền nhanh đi bọn này còn về, thằng vô dụng có vợ cũng không giữ được."

Một câu đi vào tai cậu, sát thương sát thêm muối chà đạp trái tim cậu. Triệu Thành Quân nghiến răng tức tối, bị chê cười vậy cũng đáng, sắc mặt cậu trầm xuống. Vùng vằng thoát khỏi cái nắm chặt cổ tay của hắn.

“Bỏ.”

“Nếu không có tiền trả thì có thể thử. Thành Quân đã có ai nói cậu khá giống đàn bà chưa, trắng nõn, gầy gò thế này bỏ qua thì phí.”

Triệu Thành Quân chết lặng, câu nói quen thuộc cậu đã nghe từ rất lâu hôm nay lại được nghe lại, giống như một lời sỉ nhục gương mặt không có chút cứng rắn nào của con trai. Cổ tay bị tên đứng đầu giở trò âm thầm xoa, sờ sờ làn da mịn màng.

“Cút!.”

Trong xe Triệu Tiểu Nhan đang tập trung xem hoạt hình, tiếng cửa xe đập vang lên, Lục Ân Nhị đi tới hất văng tay tên đó ra chắn trước người cho cậu. Ánh mắt anh trở nên sắc bén, khí thế mạnh mẽ toát ra áp bức đám người.

“Ân Nhị.”


Cậu vỗ mu bàn tay anh, lắc đầu:" Tôi sẽ liên lạc với mấy người sau, hôm nay dừng lại ở đây đi. Không có lần sau tôi trả đâu, muốn thì tìm người mắc nợ ấy."

Anh mở cửa xe bế tiểu Nhan ra, đi theo sau cậu. Trước khi đi quá xa anh cố tình ngoảnh lại lườm đám người một ánh mắt, anh không hỏi chuyện của cậu. Bộ dáng của cậu giống như chẳng muốn nói ra gì cả.

“Không sao chứ.”

Triệu Thành Quân xoa xoa cổ tay hơi đỏ ửng, một chút buồn rầu, tức tối thoáng qua anh cảm nhận được trên người cậu tỏa ra.

“Không sao, ban nãy cảm ơn cậu.”

Cậu cảm ơn anh nếu ban nãy không có anh không biết bọn chúng định làm gì cậu, dù đã đối mặt đến lần thứ mấy rồi cậu vẫn chẳng thể quen được. Ác cảm dồn tới chất chứa trong tâm trí cậu.

Lục Ân Nhị mỉm cười với Tiểu Nhan, anh chỉ thấy được một góc mặt cậu, gió trời yên ắng, âm thanh bận rộng của thành phố đang nháo loạn tâm trí cậu không thể làm cậu tập trung được.


Đứng trước cửa nhà cậu, anh biết điều đặt Triệu Tiểu Nhan xuống đất vẫy tay tạm biệt hai người. Cậu không tỏ bất kỳ cảm xúc nào, yên lặng dõi theo bóng lưng anh rời đi rồi mới thu hồi tầm mắt dắt con gái vào trong nhà.

Màn đêm buông xuống, khép lại cả một ngày mệt mỏi cùng bận rộn, mái tóc hơi thấm ướt nhỏ giọt xuống cổ áo, giọt nước lạnh tong tong chạy theo đường cong xuống cằm, yết hầu nhỏ khẽ cử động. Bờ môi mấp máy, tiếng đồng hồ nhỏ vẫn đang kêu lên trong phòng ngủ.

Từ trên bàn làm việc cậu kéo ra ngăn tủ lâu không mở tới ra một bức ảnh đóng khung gỗ úp mặt xuống, hình ảnh một gia đình hạnh phúc người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ váy lụa trắng thuần khiết, trong sáng, mái tóc xoăn vắt vưởng trên vai, đôi mắt cong cong như nguyệt, trên tay ôm một đứa bé gái mới mấy tháng tuổi đang cười tươi, bên cạnh là một người đàn ông gầy gò ôm eo người phụ nữ, trên tay hai người còn đeo một chiếc nhẫn cặp lóe sáng trong nắng. Đứa bé mang khuông mặt vài phần giống người phụ nữ, bàn tay bụ bẫm nắm lấy một ngón tay của cô, cười lộ ra hàm răng mới nhú.

Cậu thất thần hồi lâu, từ bàn tay nhìn tới không thấy bóng dáng nào của chiếc nhẫn, ở góc tối sâu bên trong ánh đèn phòng không chiếu vào, bọc giấy trắng sâu bên trong bao trọn lấy chiếc nhẫn kèm theo một dải giấy trắng dòng số điện thoại.

Bên miệng Triệu Thành Quân mấy máy, rèm cửa kéo hé ra một chút để ánh trăng chiếu vào. Căn phòng giống như của một người độc thân chứ không phải của một cặp vợ chồng. Một chiếc gối, một chăn, một đôi dép bông không có cái thứ hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận