Thời gian đã qua cũng khá lâu Tiêu Nghi Kiến giờ vẫn chưa tới, tiểu Nhan vẫn kiên quyết chờ dù bánh kem bỏ ra từ lâu, phần kem cũng có chút dấu hiệu muốn chảy. Lục Ân Nhị lén lút giấu sờ hộp quà trong túi áo trong vẫn còn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Thành Quân không thích lâu la, cậu lén bỏ vào phòng gọi cho hắn, nay là sinh nhật con bé cậu không muốn con bé buồn một chút nào, nếu không thể tới cũng phải thông báo một tiếng. Ngay lúc tiếng nhạc chuông mới vang lên kéo dài chưa được bao lâu thì ngoài cửa tiếng chuông đặc biệt inh ỏi.
Triệu Tiểu Nhan nhanh chân chạy ra mở cửa, ngay khi cửa được hé mặt tiếp giáp.
“Sunh nhật vui vẻ, khoái hoạt nha tiểu Nhan.” Hắn niềm nở cười lớn, áo sơ mi đen trên người có phần xộc xệch.
Cậu cũng từ trong phòng đi ra. Tiêu Nghi Kiến bên ngoài mồ hôi lõng bõng trên trán giống như cậu ta vừa đi vật lộn với ai đó, bên miệng còn có dấu vết khóe miệng chảy máu đóng vảy. Tóc mái rối bời dính chặt trên trán, anh cẩn thận quan sát.
Dáng người cân đối hoàn hảo, ngũ quan sắc sảo không một vết xước cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc như thấy ở đâu đó mà anh lại chưa nhớ ra.
Triệu Thành Quân đi lấy cho hắn một cái khăn ướt lau qua mặt:" Đi đâu mà mồ hôi thế kia?"
“Em, em đi gặp bạn ấy mà. Lâu rồi không gặp lại, tác động vật lý tí hỏi thăm tình hình sức khỏe nhau.”
“…” Còn có thể loại đấy sao?.
Cậu không nói nhận lấy khăn từ tay hắn ném vào trong phòng tắm. Lúc này Tiêu Nghi Kiến mới để ý tới trong anh đang ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân nhìn mình. Người này, có chút quen mắt như thấy ở đâu rồi! Hắn cố gắng động não. Ngay lúc đó, tiểu Nhan kéo tay hắn đi đến trước mặt anh như là một người kết nối, cái miệng nhỏ chu chu lên:" Chú Tiêu, đây là chú Lục, bạn mới của cháu và bạn cũ bố cháu"
“Chú Lục, đây là chú Tiêu. Đồng nghiệp của bố cháu.”
Anh đứng dậy cùng hắn mắt đối mắt, Tiêu Nghi Kiến bàng hoàng, Lục gì cơ hình như hắn nhớ ra rồi, bờ môi run rẩy lắp bắp va vào nhau, ánh mắt kinh ngạc chỉ tay vào anh:" Lục… Lục phó tổng?".
Lục Ân Nhị giật mình, hắn thốt lên nhớ ra rồi. Triệu Thành Quân đi lấy dao cắt bánh quay lại liền ngơ người, ánh mắt nghi hoặc hướng anh. Mấy ngày trước có thông báo có nhân sự mới về vào vị trí phó tổng còn trống. Cậu không ngờ vậy mà lại là anh?
Triệu Thành Quân chỉ vào anh:" Cậu là Lục phó tổng?"
“Tôi…” Không hiểu sao anh lại chột dạ đến vậy, dù anh chẳng làm gì sai. À, lần trước anh đã nói điêu về công việc của mình.
“Sao cậu lại biết tôi?”. Anh hướng Tiêu Nghi Kiến dò hỏi.
“Tôi là thực tập sinh của Lam Băng mà.”
Lam Băng là công ty nhà anh, Lục Ân Nhị gật đầu đánh giá thực tập sinh này.
“Haha… ngượng ngùng. Để phát hiện rồi.” Vẫn là hướng cậu nói.
“Không sao, tôi hiểu.”
Lục Ân Nhị:" Nếu vậy, Thành Quân cậu cũng là…"
Triệu Thành Quân gật đầu xem qua thời gian không còn sớm:" Trước hết chúc mừng sinh nhật tiểu Nhan đã, còn lại nói chuyện sau."
Cậu thuần thục cắm cây nến số lên bánh bật lửa, tắt đèn. Anh cùng hắn hiểu ý im lặng đôi mắt trong veo hiện lên ngọn lửa nhỏ đang cháu bập bùng, tâm hồn đứa trẻ qua ngày cứ vậy mà khôn lớn.
“Tiểu Nhan sinh nhật vui vẻ!”.
“Tiểu Nhan, cả đời vui vẻ!”
“Con gái, cả đời vui vẻ!”.
“…”
Triệu Tiểu Nhan:“Oa.”
Triệu Thành Quân:“Ước đi nào, tiểu Nhan.”
Con bé gật đầu, hai tay chắp lại ước nguyện. Nến bị một hơi nhỏ thổi đi, cả căn nhà chìm trong bóng tối, rồi lại được cậu thắp bừng ánh sáng.
Năm nay có vẻ vui hơn nhiều vì có thêm hai người. Triệu Thành Quân cầm tay con gái cầm dao cắt bánh ra bốn cái dĩa, Lục Ân Nhị nhận lấy, anh đối với mấy bánh kem không hứng thú nhưng đi sinh nhật chẳng lẽ lại không ăn một chút.
Tiêu Nghi Kiến thì thoải mái, hắn ăn uống không ngần ngại. Cậu đứng dậy đi vào trong bếp mang theo một hộp đồ chơi búp bê khá lớn.
“Tiểu Nhan sinh nhật vui vẻ, quà cho con.”
Tiểu Nhan đôi mắt như phát sáng, là món quà đầu tiên con bé nhận được sau khi đống đồ chơi cũ kia bị vứt đi. Tiêu Nghi Kiến từ đằng sau lôi ra túi quà mà ban nãy hắn ém đi giấu, con bé nhận lấy không kìm nổi tò mò mà mở ra. Một bộ váy màu trắng kiểu công chúa thuần khiết, trong sáng, cánh tay áo thuê rõ hình con bướm trắng. Trên đầu con bướm còn đính kèm những hạt màu sắc nhỏ như ruby.
Lục Ân Nhị cũng lôi ra một chiếc hộp gỗ bề mặt trên điêu khắc đơn giản không quá nổi bật, từng đường vân gỗ uốn lượn tựa như những cơn sóng nhỏ trào vào bờ.
Triệu Tiểu Nhan mở ra cùng lúc bất ngạc òa lên, thứ trang sức lấp lánh như vậy hiếm khi có được, đối với bé gái lại càng thích mắt. Cậu kinh ngạc:" Cái này…"
“Đẹp quá. Chú Lục tặng cháu cái thật sao?”.
“Tất nhiên, tuy không có giá trị cao chỉ là món trang sức bình thường nhưng mong cháu thích nó.”
“Cháu rất thích, cảm ơn chú Lục.”
“Không có gì, hâhah. Đeo vào xem có vừa không.”
Triệu Tiểu Nhan gật đầu hào hứng tháo móc đặt lên tay, cậu nghi ngờ cái vòng này đắt tiền hướng anh muốn tra hỏi:" Hàng rẻ thôi không quá nghìn tệ, cậu đừng ngại tôi thích mới tặng con bé. Ngày vui đừng trả hàng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...