Lục Tổng, Em Không Dám
"Qua xe chúng tôi! Không có nhiều thời gian!" Người đàn ông phía bên trái nói với Lục Tề.
Anh thấy trước mắt là ngõ cụt, lập tức dừng xe, nhanh chóng hai người tách ra, anh ngồi vào xe của người đàn ông còn cô ngồi vào xe của người phụ nữ, hai chiếc mô tô phóng đi về hai phía đối nhau. Bỗng chốc đã không còn thấy bóng nhau. Trong không gian chỉ lưu lại giọng đầy hoảng hốt của Bá Uy, chỉ duy nhất một chữ "Tề"
Bá Uy quay đầu, miệng khẽ run thốt ra tên anh. Lòng còn lo sợ lại nghe thấy giọng nói nữ quen thuộc.
"Yên tâm! Hai người sẽ sớm gặp lại. Tình hình này đi chung chỉ có chết cùng nhau."
"Bám chắc! Tôi tăng tốc!" Người phụ nữ phun một câu, không để cô phản ứng kịp đã tăng tốc. Cô ôm chặt lấy cái eo nhỏ đấy, lòng càng sợ hãi.
Tưởng chừng đã cắt đuôi với bọn người này nhưng cô vẫn không ngờ một màn này còn chưa dừng lại. Thêm một đám người xuất hiện từ xa ở phía trước. Lần này chúng không còn dùng súng nữa, mà trực tiếp ném bom. Trái bom thứ nhất rơi ở đằng sau, trái bom thứ hai là ở bên trái, trái thứ ba................... chính là trực diện.
Trái bom xuất hiện trước mắt. Người phụ nữ lái xe bỗng bẻ lái thật mạnh, chiếc mô tô bị nghiêng về một bên, sự ma sát của chiếc xe với mặt đường tạo nên nhiều tiếng động chói tai. Lúc đó trong đầu cô chỉ oang lên một ý nghĩ rằng mình sẽ tiêu đời rồi. Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại dùng hết sức chống đỡ chiếc xe, quay đầu và phóng thẳng, bỏ lại đám người kia thật xa. Cô còn chưa thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, thì bỗng nhiên một ánh sáng nhỏ loé qua bên tay cô. Chỉ cảm thấy một tiếng động long trời lở đất, trước mắt cô tối xầm.
Tiêu rồi!!
Một chút ý thức còn lại, cô chỉ cảm thấy thân thể mình ướt đẫm, có lẽ đó là mồ hôi, mà cũng có thể là máu làm ướt. Sau đó thân thể bỗng nhẹ tâng, sau đó.....................
Cô chầm chậm mở mắt, ánh sáng trong phòng quá ít, mặc dù cô có thể cảm nhận cái nắng ở ngoài nhưng trong căn phòng này thật quá kín. Cô không lập tức ngồi dậy, mà nhìn quanh căn phòng xa lạ này.
Thì ra cô chưa chết, mạng cô thật lớn mà!!!
Lòng vui muốn nhảy dựng lên, muốn cầm điện thoại gọi cho Lục Tề, nhưng cô chợt nhận ra nó không có ở đây.
Thế làm sao liên lạc được vs anh đây?
Còn có...............đây là nơi nào?
Bụng bỗng sôi sùng sục, hương thơm từ thức ăn tràn ngập căn phòng. Cô nhìn qua, thấy một dĩa thức ăn ngon mắt.
Đây là................Lục Tề đã cứu cô sao???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...