[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu





Edit: Túy.

Dạo gần đây, cuộc sống của Tây Môn Xuy Tuyết không mấy dễ chịu, tuy hắn cảm thấy cuộc sống này không thể nói là dễ chịu hay không, nhưng lần này hắn cảm thấy không thoải mái thật.

Sơ Ảnh là một tên phiền phức, hơn nữa, còn là một tên đại phiền phức không quẳng đi được, nhiều khi, Tây Môn Xuy Tuyết còn cảm thấy y phiền phức hơn cả Lục Tiểu Phụng, chí ít Lục Tiểu Phụng thỉnh thoảng đến tìm hắn cũng chỉ mời hắn ra khỏi nhà đi giết người, với lại đối thủ đều rất mạnh.

Hơn nữa, mỗi lần Lục Tiểu Phụng đến đây mời hắn động thủ, hắn đều có thể cạo sạch hai bên ria mép của đối phương, cũng không phải là vì thấy nó chướng mắt, chỉ là nhìn thấy bộ dạng mặt ủ mày chau của Lục Tiểu Phụng, trong lòng hắn liền cảm thấy khoái trá.

Kiếm Thần cũng là người, cũng biết cười, không phải sao?

Nhưng Sơ Ảnh không giống vậy.

Sơ Ảnh thích ầm ĩ, tuy không gây phiền toái cho hắn nhưng y có sở trường là tạo ra phiền toái, sau khi y đến đây Vạn Mai sơn trang liền không có lấy một phút thanh nhàn.

Mỗi ngày, Tây Môn Xuy Tuyết lúc nào cũng muốn luyện kiếm, một lần luyện là vài canh giờ, kiếm của hắn dùng để giết người, tất cả chiêu thức đều mang theo sát khí, cho nên chỉ cần là người cảm nhận được đều sẽ không đến gần nơi hắn luyện kiếm, với lại, người trong võ lâm cũng kiêng kị chuyện nhìn lén người khác luyện võ.

Thật ra Tây Môn Xuy Tuyết không thèm để ý chuyện này, nhưng khi ngươi đang luyện kiếm lại có người quang minh chính đại ngồi trên cây, vẻ mặt tươi cười, vẫy tay lắc chân cứ như đang xem một vở kịch vầy, cảm giác này vẫn khiến người khác cực kì khó chịu.

Mũi kiếm hẹp dài thay đổi phương hướng, đâm thẳng về phía người đang ngồi trên ngọn cây. Kiếm khí phất vào mặt, tràn ngập sát khí uy nghiêm đáng sợ, thanh kiếm như vậy, đều sẽ khiến người khác mất đi bản năng né tránh.

Nhưng người đang ngồi trên ngọn cây lại càng cười thích ý. Chìa tay ra, chẳng biết lấy Mai Hoa kiếm của mình ra từ chỗ nào.

Nhưng mà Ô Sao kiếm lại không như mong muốn của người trên cây mà chống lại y, ngược lại, một khắc cuối cùng lại lệch đi. Còn người cầm kiếm cũng thuận thế xoay người lướt qua ngọn cây, đứng vững trên mặt đất, thanh kiếm cổ vào vỏ, xoay người lại.

Trong cặp mắt kia vẫn lạnh lẽo như trước, không buồn không vui, không có chút tình cảm nào, cứ như thế nhìn y.

Người bị Tây Môn Xuy Tuyết nhìn vậy lúc nào cũng khó giữ được bình tĩnh, thậm chí còn thấy sợ sệt, nhưng vị trên cây kia hiển nhiên là ngoại lệ.


“Sao cứ muốn ngồi đây?” Mấy ngày liên tiếp y đều ngồi ở trên cây, không chút kiêng kị nhìn hắn luyện kiếm. Có lẽ nên nói y cứ như là cái đuôi, mình đến chỗ nào thì y theo chỗ đó, Tây Môn Xuy Tuyết không thích người khác quấy rầy mình, nhưng hắn làm cách nào cũng không thể đuổi Sơ Ảnh đi được, vung kiếm với Sơ Ảnh cũng chỉ khiến y càng cao hứng hơn.

Tây Môn Xuy Tuyết hết cách với Sơ Ảnh, y hoàn toàn không sợ kiếm của hắn, cũng không sợ hắn. Bởi vì thực lực của y cũng chẳng kém so với hắn, thậm chí còn khá tốt.

Sơ Ảnh thở phì phò xoay người nhìn Tây Môn Xuy Tuyết đứng dưới đất: “Ta thích cây mai này, thế nào? Ta cứ thích ngồi nơi này đó!” Nói dứt lời, Sơ Ảnh liền đắc ý, ai bảo Tây Môn Xuy Tuyết rõ ràng đã đồng ý so kiếm với mình rồi sau đó lại đổi ý làm chi.

Hừ, đồ đáng ghét nói không giữ lời! Lần này để xem ngươi có nổi giận không!

Bám theo Tây Môn Xuy Tuyết lâu như vậy, Sơ Ảnh biết bình thường chỗ hắn luyện kiếm ngoại trừ nơi này thì không còn chỗ nào khác, đúng là y muốn khiến cho Tây Môn Xuy Tuyết không thể thoải mái luyện kiếm. Đợi đến khi hắn nổi giận, mình có thể đánh một trận với hắn.

Nhưng Sơ Ảnh không ngờ, Tây Môn Xuy Tuyết nhẫn nhịn hơn so với suy đoán của y.

Mặc dù đối với người xúc phạm đến mình, từ trước đến nay Tây Môn Xuy Tuyết không bao giờ “hạ thủ lưu tình”,  nhưng đối với Sơ Ảnh, ngay cả cơn tức giận hắn cũng không tích tụ nổi.

Nếu có cũng chỉ là hơi bất đắc dĩ.

Tây Môn Xuy Tuyết lẳng lặng nhìn Sơ Ảnh trên cây, sau đó chẳng nói lời nào xoay người bỏ đi.

Sơ Ảnh đang đắc ý liền xẹp xuống, y thở phì phò từ trên cây nhẹ bay xuống, cũng không tự mình bước đi, cứ như âm hồn bay sau lưng Tây Môn Xuy Tuyết, không hề quan tâm bay như thế này có hù chết người hay không.

Đương nhiên chuyện này không hù được Tây Môn Xuy Tuyết, hắn đã sớm biết Sơ Ảnh không phải là người, cũng đã quen bị y bám theo kiểu như này.

Ngay cả tôi tớ trong Vạn Mai sơn trang nhìn thấy Sơ Ảnh đi như ma quỷ vậy cũng đã quen rồi. Không ai đi dò xét điều tra chuyện gì, lại càng không đi bép xép.

Những người này cũng giống như Tây Môn Xuy Tuyết, chẳng có gì thú vị.

“Ngươi đi đâu vậy?”

“Tìm quản gia.”


Tìm quản gia làm gì? Sơ Ảnh chẳng hiểu ra sao cả, nhưng y nhanh chóng biết được ý định của hắn.

Hắn muốn dời cây mai y rất thích kia đi.

Đương nhiên quản gia là loại người “trang chủ nói gì thì làm nấy”, nhận được chỉ thị sẽ chấp hành, bị Sơ Ảnh kéo lại.

“Không được, đây là cây mai trên trăm năm, sắp có linh trí, ngươi dời một phát nó chết thì phải làm sao?” Bởi vì tỷ tỷ mình là Mai Thần, nên Sơ Ảnh thích hoa mai nhất, đương nhiên không thể để cây mai sắp thành tinh này gặp họa vì mình.

Y cũng không muốn gánh phần nghiệp quả(1) này!

Đây đúng là một cây mai quý báu, một năm bốn mùa cứ luôn nở hoa không ngừng, vốn khiến người khác cảm thấy kì lạ, hóa ra là vì nó sắp thành tinh. Trong mắt Tây Môn Xuy Tuyết lóe lên tia sáng tỏ, càng kiên quyết phải dời cây mai này đi.

Có một Sơ Ảnh đã khiến người ta đủ phiền rồi, không cần thêm một tên nữa.

“Nếu ngươi thích, vậy cho ngươi.” Nói dứt câu, Tây Môn Xuy Tuyết liền đi về phía tĩnh thất(2), hắn muốn tĩnh tọa ngộ đạo(3). [ (2) tĩnh thất: gian phòng thanh tĩnh; (3) tĩnh tọa ngộ đạo: tĩnh tọa là ngồi im thư giãn thanh lọc suy nghĩ, tăng thêm khỏe mạnh, là một loại phương pháp chú trọng việc tu dưỡng thể xác và tinh thần, ngộ đạo ở đây là chỉ Tây Môn Xuy Tuyết muốn ngộ ra được kiếm đạo của mình. ]

Lần này Sơ Ảnh không đi theo, y đang ảo não mình lắm mồm, sao lại nói chuyện này ra, con người không thích yêu ma tinh quái, nói không chừng sẽ dùng một cây đuốc đốt cây mai này mất.

Cho nên y chỉ có thể ở lại đây xử lý chuyện này với quản gia.

Nhưng y sẽ không bỏ cuộc.

“Ta nói ngươi đó, sao còn chưa từ bỏ ý định chứ? Chuyện Tây Môn Xuy Tuyết đã quyết ắt sẽ không đổi, cho nên ngươi đừng nghĩ đến chuyện so kiếm với hắn nữa.” Lục Tiểu Phụng uống rượu, nhìn Sơ Ảnh đang ngồi bên kia cầm bút viết thư cho Hoa Mãn Lâu.

“Không, gì mà ‘sẽ không đổi’, ngươi coi rõ ràng hắn đã nói muốn tỷ võ với ta vậy mà lại thất hứa, người có tài lại không có uy tín vầy, hắn không so với ta thì ngày nào ta cũng quấn lấy hắn!” Sơ Ảnh thở phì phò, càng nói càng tức giận.

Ngụm rượu trong cổ họng Lục Tiểu Phụng chưa kịp xuống bụng đã phun ra, “Phụt, khụ khụ, ta thấy ngươi nên bỏ cuộc đi, ta cam đoan trên đời này không có kiếm khách chân chính nào chịu so kiếm với ngươi.”

Từ trước đến nay, cao thủ quyết đấu chính là ngươi sống ta chết, nhất là một kiếm khách như Tây Môn Xuy Tuyết, mỗi lần xuất kiếm nếu không phải địch nhân chết thì là hắn chết, một cuộc tỷ thí có thể đề cao bản thân mới là cuộc tỷ thí hắn theo đuổi.


Nhưng so kiếm với Sơ Ảnh vầy, hoàn toàn không phải điều hắn muốn.

Sơ Ảnh học ngự kiếm(4), chính là loại dùng ngón tay chỉ qua chỉ lại, ngự kiếm tự bay đi theo tính toán của người điều khiển.

Cho nên nếu nói so kiếm không bằng nói là tỷ thí với thanh kiếm của y thì đúng hơn, hơn nữa, dù không dùng pháp thuật mà nói, thì kiếm của Sơ Ảnh cũng sẽ không đả thương người, bị kiếm phong quét qua y phục cũng chỉ bị rách là cùng, ngay cả một vết xước trên người cũng chẳng có, thậm chí nếu trên người ngươi có vết thương thì nó còn chữa trị giúp ngươi một chút, vân vân, tỷ thí như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với điều mà Tây Môn Xuy Tuyết muốn theo đuổi.

Cho nên khi Tây Môn Xuy Tuyết quay về Vạn Mai sơn trang, tỷ thí vài chiêu với Sơ Ảnh, lần đầu tiên trong đời hắn đổi ý.

Vì vậy mới có việc Sơ Ảnh ngày ngày quấn quít lấy hắn.

“Nói phải giữ lời, Tây Môn Xuy Tuyết vầy thiệt đáng ghét, không có chút gì gọi là đại trượng phu!” Sơ Ảnh viết xong câu cuối cùng, nhìn lại chút, xuyên suốt lá thư đều là oán trách Tây Môn Xuy Tuyết, sau đó hài lòng gật đầu, chờ mực khô rồi cẩn thận cất vào.

“Không phải ngươi định gửi bức thư này cho Hoa Mãn lâu sao? Sao lại giữ lại?”

“Bây giờ mới viết chút xíu, chờ chút nữa có chuyện ta lại viết thêm chút rồi gửi cả thảy cho y.” Sơ Ảnh nói thế.

Sau đó, quả thật là có thêm chuyện khiến Sơ Ảnh oán giận.

Quấy rầy Tây Môn Xuy Tuyết một trận, hắn vẫn không chịu tỷ thí với mình, Sơ Ảnh tất nhiên là nổi giận, nhưng y vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn tiếp tục đeo theo hắn, nhưng dạo gần đây y có sở thích mới, nghe Tây Môn Xuy Tuyết thổi sáo.

Tây Môn Xuy Tuyết không chỉ có kiếm thuật tài giỏi, y thuật của hắn cũng rất cao minh, đối với nhạc lý cũng vô cùng tinh thông, theo lời của Lục Tiểu Phụng đó là Tây Môn Xuy Tuyết cần phải dùng tiếng sáo làm tiêu hao sát khí dư thừa của hắn, mới có thể giữ được tỉnh táo.

Cho nên tiếng sáo của Tây Môn Xuy Tuyết lúc nào cũng ngưng tụ sát khí, nếu nói tiếng đàn của Hoa Mãn Lâu có thể khiến chim chóc mê say, vậy thì tiếng sáo của Tây Môn Xuy Tuyết chính là khiến cho muôn vật chạy biến.

Cho nên mặc dù tiếng sáo của Tây Môn Xuy Tuyết rất hoàn mỹ, nhưng không có mấy người có thể hưởng thụ.

Nhưng mà Sơ Ảnh lại rất thích tiếng sáo của Tây Môn Xuy Tuyết, so với việc thích tiếng đàn của Hoa Mãn Lâu hãy còn thích hơn, y vốn là kiếm, kiếm là binh khí đứng đầu, sát khí gì đó mới là thứ y yêu thích nhất đó nha.

Cho nên cũng chỉ khi Tây Môn Xuy Tuyết thổi sáo, y mới không cố tình gây rối, mà là chăm chú nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt mê say.

Tây Môn Xuy Tuyết phát hiện điều này, đương nhiên là mỗi ngày sẽ kéo dài thời gian thổi sáo, có đôi lúc Sơ Ảnh quả thật là quá ồn ào, hắn cần yên tĩnh.

“Ngươi rất thích?” Kết thúc một khúc sáo, Tây Môn Xuy Tuyết nhìn về phía Sơ Ảnh.


“Ừ!” Sơ Ảnh thoải mái gật đầu.

“Ta dạy ngươi thổi sáo, ngươi đừng tìm ta so kiếm nữa?” Đây là một cuộc giao dịch, Tây Môn Xuy Tuyết không thể không thừa nhận thật ra Sơ Ảnh rất khó đỡ.

Nghe Tây Môn Xuy Tuyết nói muốn dạy y thổi sáo, đôi mắt Sơ Ảnh sáng lên, nhưng nghe đến câu kế tiếp của hắn, y hơi do dự, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Tây Môn Xuy Tuyết lẳng lặng chờ đáp án của y.

Cuối cùng vẫn là thổi sáo chiếm thế thượng phong, Sơ Ảnh đáp ứng.

Cho nên bọn họ liền bắt đầu lớp học một chọi một, một dạy một học, hơn nữa, bầu không khí hai bên vô cùng hòa thuận, Sơ Ảnh là một đồ đệ giỏi, lại có năng lực thần kỳ, học cái gì cũng nhanh, lần này Tây Môn Xuy Tuyết liền bỏ qua ý tưởng ban đầu – chỉ định khiến y yên tĩnh – mà nghiêm túc chỉ dạy.

Cảnh tượng này khiến cho Lục Tiểu Phụng thiếu chút nữa rớt hai tròng mắt.

Nhưng cảnh tượng hài hòa này nhanh chóng bị phá vỡ.

Nguyên nhân là một thiếp mời tuyên chiến đến từ thành Bạch Vân ở Nam Hải.

Thành chủ thành Bạch Vân – Diệp Cô Thành – hạ chiến thiếp muốn quyết đấu với Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết đương nhiên là đáp ứng.

Không chịu tỷ thí với y lại chọn một đối thủ thua kém y, đây là một cú tát mạnh vào mặt của y đó!

Vì vậy, Sơ Ảnh bùng nổ.

~OoO~

(1) Nghiệp quả: Là một thuật ngữ được dịch từ tiếng Phạn, từ thường thấy và được sử dụng phổ biến nhất là “nhân quả”.

Nghiệp mang ý nghĩa:Hành vi, hành động, hoạt động, cách cư xử, tư cách, bao gồm 3 hành vi thuộc ý, miệng, và thân.Dấu tích, kết quả lưu lại từ 3 hành vi của nghiệp, năng lực vận hành tiềm tàng – nhân duyên tạo thành từ những hành vi mà cuối cùng sẽ tạo ra các kết quả khác.Hành vi xấu ác, tai hại, mê muội.Hạnh thanh tịnh (sa.anubhāva).Nỗ lực, tinh tiến, phấn đấu (sa.vyāyama).Trong đạo Phật, nó chỉ về quy luật chung nhất về nguyên nhân và kết quả. Mỗi tác động của nghiệp dưới một điều kiện nhất định sẽ tạo thành quả, một khi quả đó chín, nó sẽ rơi trở lại vào người tạo ra nó. Quả tạo thành có thể là quả tốt hay quả xấu, tùy theo người gieo nghiệp nào. Muốn xem kỹ hơn thì xem ở đây: Nghiệp (Phật giáo)

(4) Ngự kiếm: Hình như Túy tui đề cập tới rồi, kiểu dùng thuật chế ngự kiếm giống bạn dưới này nè:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui