Edit: Túy.
Hoa nở hoa tàn, hoa rụng quả sinh, quả sinh quả chín, tàn một cơn mơ.
Khi tháng 7, quả của hoa lan cuối cùng cũng chín, một quả nho nhỏ chỉ lớn chừng trái nhãn, quả màu bạch ngọc lộ ra hương khí hoa lan, trong suốt óng ánh đến mức có thể thấy nước chậm rãi chuyển động trong đó.
Hoa Mãn Lâu thấy trái chín, không nhịn được nói với Cơ Lang: “Nhìn nó, ta không nỡ ăn.”
Đáp lại y đó là Cơ Lang hái quả lan xuống, ngậm vào miệng, sau đó kéo Hoa Mãn Lâu lại, dùng miệng chuyển qua.
Quả nho nhỏ hóa thành dòng nước trong suốt chảy vào miệng, trượt từ yết hầu vào trong dạ dày, ngay cả chút mùi vị Hoa Mãn Lâu cũng chưa được nếm qua, trong miệng tràn ngập hương lan chỉ thuộc về Cơ Lang, cũng không biết là quả kia để lại hay là toát ra từ trong miệng Cơ Lang.
Tình cảnh này khiến mặt Hoa Mãn Lâu ửng đỏ, có đôi khi y thật không thích ứng nổi với mấy loại động tác lớn mật này của Cơ Lang, nhưng không nhịn được mà bị hành động thân thiết này khiến cho say mê tâm thần, càng không thể tự kiềm chế được mà đứng lên.
Nhưng y liền không có tâm tình muốn những thứ này, quả lan sau khi xuống bụng, một cơn khí nóng từ lục phủ ngũ tạng khuếch tán toàn thân, ấm áp khiến y không nhịn được khẽ rên rỉ.
“Xem ra đã bắt đầu có tác dụng.” Cơ Lang kéo Hoa Mãn Lâu lên giường, “Bây giờ tĩnh tọa, ta sẽ điều chỉnh tác dụng của quả lan bên trong cơ thể ngươi, để nó biến hóa đến nơi ngươi cần dùng, ngươi nhất định phải nhớ kĩ đường đi.”
“Ừ.” Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang ngồi mặt đối mặt xong, hai lòng bàn tay hai người áp vào nhau, bắt đầu ngưng thần tĩnh khí(1). [ (1) ngưng thần tĩnh khí: là cụm từ Hán ngữ, chỉ việc ngưng tụ tinh thần, để lòng dạ bình thản. Nguồn: baidu. ]
Một luồng năng lực nhanh chóng truyền tới lòng bàn tay Hoa Mãn Lâu, từ từ chạy vào trong cơ thể y, lực lượng kia rất ít ỏi, nhưng y chưa từng thấy qua lực lượng nào cường đại như vậy, nó từ từ dọc theo tuyến kinh mạch đặc thù, lực lượng kia với quả lan trong cơ thể hòa trộn từng chút một vào nhau, dần dần khai thông, tạo thành một vòng tuần hoàn.
Loại cảm giác này cực kì thoải mái, Hoa Mãn Lâu suýt chút nữa quên mất phải nhớ kĩ lộ trình chúng nó tiến vào, may còn có Cơ Lang nhìn thấy y dao động, nhẹ giọng nói: “Tập trung tinh thần.”
Lúc này Hoa Mãn Lâu mới hoàn hồn, cố gắng nhớ kĩ đường đi.
Y vốn có tư chất tự nhiên hơn người, trí nhớ tốt, tập trung tinh thần, nhanh chóng nhớ rõ đường đi của lực lượng đang chuyển động trong cơ thể.
Nhưng khi năng lượng chuyển động đến mắt, lại cảm thấy đau đớn, mới đầu vẫn không mấy rõ rệt, nhưng dần dần có hơi khó chịu.
Cảm giác kinh lạc(2) bị tổn hại hơn 10 năm được chữa lại lần nữa cũng không mấy dễ chịu, nhưng Hoa Mãn Lâu lại có thể cố chống đỡ không rên một tiếng, chỉ là hô hấp có hơi hỗn loạn, không thể không nói y có nghị lực vững bền. [ (2) kinh lạc: là tên gọi chung của kinh mạch và lạc mạch của bên Y học Trung Quốc. Nguồn: baidu. ]
Chú ý thấy y khó chịu, Cơ Lang khống chế năng lượng trong cơ thể Hoa Mãn Lâu, biến hóa nó trở nên cực kì nhỏ mảnh như sợi tơ từ từ chạy vào kinh lạc ở vùng mắt của y, chậm rãi liên thông với kinh lạc chữa trị bộ phận bị hoại tử.
Thoáng cái, cảm giác đau đớn liền giảm xuống, Hoa Mãn Lâu bình phục hô hấp lần nữa, ngưng thần chú ý Cơ Lang chữa mắt cho mình bằng cách nào.
Loại cảm giác này rất mới lạ, kinh mạch cứ như nhiều bàn tay vô hình nhỏ bé bị chặt đứt nay lại liên kết với nhau, sau đó dính chung một chỗ, khiến chúng nó khôi phục sự sống lại lần nữa.
Cuối cùng, một sợi kinh lạc sau cùng đã dính lại xong, sợi tơ năng lượng này lại tụ họp cùng một chỗ lần nữa, theo kinh mạch đi tới lần nữa.
Chạy liên tục mấy vòng, cho đến khi Hoa Mãn Lâu bắt đầu không thể kiểm soát được đường đi của những năng lượng kia nữa, thì Cơ Lang thu tay lại.
Sau một lát, Hoa Mãn Lâu cũng thu công lực, lông mi run lên, muốn mở mắt ra.
Tay Cơ Lang che lên mắt y, “Đợi chút rồi mở mắt.”
Hoa Mãn Lâu nghe theo lời hắn, không thử mở mắt nữa, Cơ Lang rút tay lại, đầu tiên là thu lại pháp thuật trên người Hoa Mãn Lâu, tiếp theo lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình giơ lên một cái, hai giọt ngọc lộ trong bình bay nhẹ về phía đôi mắt của Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy cơn mát lạnh trên mắt mình, tiếp đó nghe thấy Cơ Lang nói “Mở ra đi”, y giật giật mí mắt, mở mắt ra.
Đôi mắt man mát lành lạnh rất thoải mái, tầm mắt mờ nhạt một lúc, rồi lại sáng lên.
“Thì ra dùng đôi mắt mình nhìn thế giới, vẫn không rõ bằng mắt của ngươi.” Hoa Mãn Lâu cười nói, trong đôi mắt rực rỡ lại càng tao nhã như ngọc.
“Mắt chính là mắt, nhìn thấy như nhau.” Cơ Lang không cho là đúng, nói.
“Ha ha.” Hoa Mãn Lâu đột nhiên đổi một tư thế khác ngã vào trong lòng Cơ Lang, “Lúc nào cũng vậy, ngươi cứ luôn không hiểu phong tình.”
“Ngươi muốn ta hiểu?” Cơ Lang cúi đầu, nhìn người nằm trong lòng mình, nắm tay áo tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán y.
“Không, thế này cũng rất tốt.”
Thật sự tốt lắm.
“Ngủ chút đi, ta trông chừng ngươi.”
“Ừ.”
Hoa Mãn Lâu nằm trong lòng hắn, nhắm hai mắt lại.
Vào cuối tháng 7, Lục Tiểu Phụng lại đưa thư đến, thư bên trong nói, hắn vì không muốn xem Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành quyết đấu, đi ra biển. Mà Sơ Ảnh vẫn ở trong Vạn Mai sơn trang, với cái tính của y, sao có thể không bị chuyện náo nhiệt vậy hấp dẫn chứ.
Trong đám người quen biết Tây Môn Xuy Tuyết, có lẽ chỉ có y là mong chờ trận đấu này thôi.
“Ngươi nói, Tây Môn trang chủ và Diệp thành chủ tỷ thí, ai sẽ thắng đây?”
Trong hậu hoa viên, Hoa Mãn Lâu cầm xẻng trồng hoa nhổ cỏ, rõ ràng là làm chút việc làm bạn với bùn đất, nhưng y làm lại lộ ra phong thái nhã nhặn, xem như cảnh đẹp ý vui.
Cơ Lang đứng ở bên cạnh, trong tay cầm một cái rổ, trong đó chứa công cụ làm vườn Hoa Mãn Lâu thường dùng, thỉnh thoảng Hoa Mãn Lâu chìa tay ra với hắn, không cần nhiều lời, Cơ Lang có thể đưa thứ y cần vào tay y, phối hợp ăn ý, không phải chuyện có thể hình thành trong hai ba ngày.
“Nhìn bộ dạng Sơ Ảnh, ngươi nghĩ ai thắng?” Cơ Lang nhìn từng động tác của y, thấp giọng hỏi.
“Ngươi nói đúng, tiên nhân có thể xem tướng mạo, sao ta lại quên mất.” Hoa Mãn Lâu bất giác bừng tỉnh, theo đó bật cười, trong tiếng cười lại có sự phiền muộn: “Chỉ tiếc vị thành chủ thành Bạch Vân kia, tuy ta chỉ nghe tên vẫn chưa gặp mặt, nhưng cũng biết đó là một vị kiếm khách có thể sánh vai với Tây Môn trang chủ.”
“Người có số mệnh, cần gì để ý? Nếu ngươi muốn, đến lúc đó chúng ta đi xem là được.”
Hoa Mãn Lâu lại lắc đầu: “Đêm Trung Thu, chúng ta phải về nhà ăn Tết.” Một ngày như vậy, sao có thể không ở cùng người nhà chứ?
“Tiếc là lần này không thể mời Sơ Ảnh đi cùng, nhắc mới nhớ hắn không ăn Tết với tỷ tỷ mình sao?”
“Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, đương nhiên là không cần ăn Tết.”
Hoa Mãn Lâu cười nói: “Thời gian dài quá, cho nên các ngươi mới có thể nhàn nhã đi lại ở nhân gian như vậy, đúng không?”
“Hoa Thần vốn phụ trách nhân gian, chỉ là mọi người không thích náo nhiệt nên ít khi xuất hiện mà thôi, cũng hiếm khi ở trên thiên đình.”
“Cho nên ngươi bồi ta ở Hoa gia trăm năm cũng không sao?”
“Nghìn năm vạn năm cũng không sao cả.”
Nghe vậy, Hoa Mãn Lâu liền cười, “Có đôi khi ta cảm thấy ngươi là người vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, nhưng có lúc những lời ngươi nói lại có thể khiến lòng người ta cảm thấy ấm áp, vừa nghe liền thích.”
“Những lời này ta cũng chỉ nói với ngươi.” Người bên cạnh hắn kêu hắn nói một tiếng, hắn cũng chẳng thèm nói, vả lại những lời này là lời trong lòng hắn.
Nói chuyện cười đùa cả một buổi chiều, bọn họ ngày lại qua ngày, trước sau như một, vừa giản đơn lại vừa nhàn nhã.
Còn buổi tối, nến đỏ, màn trướng ấm áp, đương nhiên là một cảnh triền miên…
Gần đến ngày hội Trung Thu 15 tháng 8, Hoa Mãn Lâu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi cùng Cơ Lang quay về Hoa gia ăn Tết, nhưng lại nhận được một phong thư.
Đây là thư của Sơ Ảnh.
Trong thư nói, Tây Môn Xuy Tuyết nói với Diệp Cô Thành lùi trận quyết đấu lại một tháng, Diệp Cô Thành đã đồng ý, nhưng địa điểm từ Tử Kim Sơn đổi thành Tử Cấm Đỉnh.
Khi thấy tin tức này, Hoa Mãn Lâu ngạc nhiên.
Hoa Mãn Lâu biết, Tây Môn Xuy Tuyết là người nói một không hai, lời đã nói ra sẽ không thay đổi. Nhưng người này vậy mà lại yêu cầu dời trận tỷ thí lại, thật khiến y cảm thấy khó tin.
Vẫn chưa hết thư, Hoa Mãn Lâu tiếp tục đọc, cuối cùng cũng đã biết nguyên nhân.
Thì ra Tây Môn Xuy Tuyết dời lại trận quyết đấu đều là vì Sơ Ảnh bất cẩn làm gãy kiếm của hắn.
Cho nên hiện tại hắn đang bận sửa kiếm rồi.
Hoa Mãn Lâu quay đầu lại: “Ngươi nói xem, Sơ Ảnh gây ra chuyện này, Tây Môn trang chủ sẽ có phản ứng gì?” Y rất lo lắng tình hình của Sơ Ảnh.
Cơ Lang vừa chải đầu buộc tóc cho y, vừa thản nhiên nói: “Tức giận.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu, chuyện này tức giận là phải, kiếm còn người còn, kiếm hủy người mất, cũng chẳng phải nói đùa, Tây Môn Xuy Tuyết là kiếm khách yêu kiếm như mạng, chắc chắn sẽ tức giận.
Hoa Mãn Lâu lẳng lặng chờ Cơ Lang nói tiếp, nhưng cho đến khi hắn buộc tóc cho mình xong vẫn không nói gì nữa.
Không nhịn được hỏi: “Cũng chỉ có tức giận? Không có chuyện gì nữa?”
Cơ Lang đặt cây lược xuống, nhìn y, “Sơ Ảnh cũng đã bồi thường bản thân mình cho hắn, hắn còn không hài lòng cái gì?”
“Ừ… Hả?!”
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không có gì để nói, bỏ chạy…